Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 236: Chấp nhận

Lý Thành Chi mặc một bộ vest chỉnh tề, đi về phía hai người với nụ cười trên môi, dáng vẻ của hắn vô cùng tinh anh, trông giống như một doanh nhân thành đạt.
“Giáo quan Lý.”
Viện sĩ Ngũ ngạc nhiên khi nhìn thấy Lý Thành Chi.
“Thầy Ngũ.”
Lý Thành Chi khiêm tốn cúi đầu chào Ngũ Hạ Quyền: “Thầy Ngũ đang muốn lôi kéo tiểu huynh đệ Trần Mặc vào Học viện Kỹ thuật đúng không? Vừa hay, lần này ta tới đây cũng là vì chuyện tương tự, hay là để ta nói chuyện với hắn cho.”
“Vậy thì tốt quá.”
Ngũ Hạ Quyền cười nói.
“Thầy Ngũ, vừa rồi ta nhìn thấy cháu gái nhỏ của ngài hình như đang tìm ngài ở bên trong đó.”
Lý Thành Chi nói thêm.
“Vậy các ngươi cứ nói chuyện đi, ta đi vào trước đây.”
Ngũ Hạ Quyền cười chào tạm biệt hai người rồi vội vàng đi vào bên trong.
Khi còn lại hai người, Lý Thành Chi bước tới gần Trần Mặc rồi nói: “Tiểu huynh đệ Trần Mặc này, trước tiên ta phải cảm ơn ngươi vì chuyện trợ lý di động thông minh.”
“Không cần khách sáo, chúng ta đã thỏa thuận công bằng với nhau rồi mà.”
Trần Mặc đáp lời.
“Ngươi suy nghĩ chuyện gia nhập Học viện Kỹ thuật thế nào rồi? Cấp trên rất để ý đến những nhân tài như ngươi đó, khả năng cao sẽ vì ngươi mà phá lệ một lần. Ta cũng đã báo cáo chuyện lần trước với cấp trên, chỉ là lúc đó vẫn còn có chút trở ngại, bây giờ thì không sao nữa rồi.”
Lý Thành Chi liếc nhìn Trần Mặc một cái rồi xoay người nhìn ra bên ngoài. Cấp trên đương nhiên sẽ không thể bỏ qua một thiên tài như Trần Mặc, nếu có thể lôi kéo hắn vào Học viện Kỹ thuật, chắc chắn sẽ mang lại lợi ích gấp trăm lần cho quốc gia.
“Ngươi đừng vội từ chối, vì ngươi là ngoại lệ, cho nên chúng ta chắc chắn sẽ không cưỡng chế ngươi phải phát minh hay nghiên cứu cái gì cả. Danh ngạch của ngươi chỉ là trên danh nghĩa thôi, đương nhiên sẽ không công bố rộng rãi ra ngoài, nhưng ngươi vẫn sẽ được hưởng trợ cấp và một số đặc quyền khác. Chỉ khi nào cần thiết, ngươi sẽ cung cấp một số kỹ thuật trong phạm vi năng lực để hỗ trợ quốc gia, hoặc bồi dưỡng một hoặc hai học viên khác chẳng hạn.”
Lý Thành Chi nói thêm: “Ngươi bây giờ chắc cũng bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, danh nghĩa thành viên của Học viện Kỹ Thuật sẽ cản bớt những rắc rối đó, chúng ta sẽ cử người đến bảo vệ gia đình ngươi. Hơn nữa, quốc gia cũng sẽ tạo nhiều điều kiện hỗ trợ việc nghiên cứu của ngươi.”
“Nếu có được những điều kiện như ngươi nói, ta sẽ cân nhắc gia nhập Học viện Kỹ thuật.”
Trần Mặc đồng ý ngay, chỉ cần không hạn chế hắn thì việc gia nhập Học viện Kỹ thuật sẽ không thành vấn đề. Thân là con dân của Trung Quốc, hắn cũng không ngại cống hiến sức lực của mình trong phạm vi có thể. Quyền lợi cơ bản không bị tổn hại gì, mà hắn lại còn có thể nhận được những đặc quyền khác, vậy thì không có lí do gì để từ chối cả.
Gia đình luôn là mối quan tâm lớn nhất của Trần Mặc, lời thuyết phục của Lý Thành Chi đã nói trúng tim đen của hắn, bởi vì vậy mà Trần Mặc mới đồng ý.
Lý Thành Chi cười sảng khoái, Trần Mặc lúc trước chỉ là một cậu nhóc vắt mũi chưa sạch, vậy nên khó có thể có chuyện ngoại lệ. Nhưng bây giờ thì đã khác, sự xuất hiện của robot thông minh xuất hiện đã nhiều người phải ngậm miệng.
“Cứ quyết định như vậy đi.”
Lý Thành Chi cười vui vẻ nói: “Ta sẽ báo cho ngươi biết khi có tin tức.”
“Trông Giáo quan Lý vui như vậy, có nghĩa là được rồi sao?”
Ngũ Hạ Quyền đi đến.
“Chỉ cần vượt qua cửa ải cuối cùng của cấp trên là xong.”
Ngũ Hạ Quyền cũng cười thoải mái: “Vậy thì ta chúc mừng tiểu huynh đệ Trần Mặc trước. Ngươi đi với ta nào, để ta giới thiệu với ngươi một người.”
Vừa nói xong, Ngũ Hạ Quyền đã lôi kéo đưa Trần Mặc vào bên trong, Lý Thành Chi nhìn vào trong sảnh một cái rồi xoay người rời khỏi buổi giao lưu.
….
Ngũ Băng đang mặc một bộ váy dài màu đen trầm không có hoạ tiết rực rỡ mà chỉ đơn giản ôm sát người, để lộ những đường cong trên cơ thể của cô, kết hợp với làn da trắng nõn, trông cô đúng là một người đẹp tiêu chuẩn.
Ngũ Băng ngồi ở trong góc, tay cầm một ly nước chanh, đôi mắt lạnh lùng nhìn đám người đang tụm năm tụm bảy nói cười ngoài kia. Nếu không phải chú gọi cô tới đây thì chắc chắn Ngũ Băng sẽ không tham gia buổi giao lưu như thế này. Bản thân cô ta rất chán ghét những tên thương nhân tràn ngập mùi tiền ngoài kia.
Khi nhìn thấy Trần Mặc và Ngũ Hạ Quyền đi tới, Ngũ Băng mới từ từ đứng lên.
"Chào chú."
Ngũ Băng rất tôn kính Ngũ Hạ Quyền, còn đối với Trần Mặc, từ đầu đến cuối cô vẫn không thèm liếc mắt nhìn hắn.
Lúc Ngũ Băng còn nằm trong bụng mẹ, cha cô ta đã bỏ đi xa, còn lúc Ngũ Băng vừa tròn bảy tuổi, mẹ cô cũng bỏ đi luôn. Ngay từ khi còn nhỏ, cô đã được Ngũ Hạ Quyền nuôi nấng lớn lên, cho nên cô luôn coi người chú này giống như cha của mình.
"Ta giới thiệu cho ngươi một chút, đây là cháu gái của ta, tên là Ngũ Băng, mời về nước chưa được bao lâu. Ngũ Băng là một bác sĩ y khoa kiêm nhà sinh vật học, con bé cũng sắp gia nhập vào Học viện Kỹ Thuật, đồng thời trở thành nữ viện sĩ trẻ tuổi nhất."
Ngũ Hạ Quyền cười nói với Trần Mặc.
Trần Mặc nhìn Ngũ Băng với ánh mắt kỳ quái, viện sĩ Ngũ giới thiệu cháu gái của ông ta cho hắn là có ý gì?
"Xin chào, ta là Trần Mặc."
Sắc mặt Ngũ Băng có chút lạnh lùng, nhưng cô vẫn lịch sự mà vươn tay ra với Trần Mặc.
"Xin chào."
Ngũ Băng bắt tay với Trần Mặc rồi nhanh chóng rụt về.
"Chủ động nói chuyện với Trần tiên sinh một chút đi."
Ngũ Hạ Quyền kề sát tai Ngũ Băng, nói xong thì nhìn về phía Trần Mặc: "Mấy người trẻ tuổi các ngươi cứ làm quen với nhau đi, ta đi tìm một vị bạn cũ của ta đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi