Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1141: Cải tạo hành tinh

Cải tạo hành tinh.
Sự biến đổi của một hành tinh trải dài suốt hàng tỷ năm, nhưng hắn cần phải hoàn thành quá trình này khi còn sinh thời, đúng là dự án biến thái!
Hắn gần như phải vận dụng năng lực của một “vị thần”, sáng tạo ra một “thế giới”!
Sau khi xác nhận nội dung, Trần Mặc cũng lười xem lại lần nữa, bởi vì càng xem càng đau lòng, sau đó chuyển dời sự chú ý sang công nghệ khác.
[Thuyết trọng lực nhân tạo]
[Công thức và sản xuất thuốc trường sinh]
[Lý thuyết chế tạo siêu trí tuệ nhân tạo]
[Hệ thống kết nối ý thức thần kinh và các nguyên tắc công nghệ cảm biến sóng não]
[Nguyên tắc thiết kế và chế tạo bom hành tinh]
[Nguyên tắc thiết kế và chế tạo robot nano]
[Công nghệ phát triển tiềm năng con người cao cấp]
[Công thức điều chế dược phẩm siêu chiến binh]
[Thuật toán lượng tử nâng cao]
[Nguyên tắc thiết kế và chế tạo máy tính siêu lượng tử]
[Lý thuyết cải tạo hành tinh]
[Nguyên tắc thiết kế và chế tạo vệ tinh kiểm soát khí hậu tiên tiến]
…..
Kiến thức lấy mãi không hết, công nghệ dùng mãi không cạn.
Có đôi khi, Trần Mặc cũng gặp khó khăn trong việc lựa chọn bởi vì ở đây có quá nhiều kỹ thuật.
“Ông xã, ông xã, tỉnh lại đi…”
Vào thời điểm Trần Mặc định thu hoạch công nghệ kỹ thuật cần thiết cho dự án [Cải tạo hành tinh], âm thanh lo lắng của Tiểu Ngư đọt nhiên vang lên.
Trần Mặc nhìn thoáng qua quả cầu Khoa Học Kỹ Thuật đang tỏa ánh sáng vàng đậm, sau đó xoay người rời khỏi Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Ngay khi vừa mở mắt ra, hắn cảm thấy cả người lạnh lẽo, gương mặt lo lắng của Tiểu Ngư xuất hiện trước mắt hắn.
“Sao thế?”
“Ta bị ngươi dọa sợ chết khiếp, mới vừa rồi, ngươi đột nhiên run rẩy kịch liệt, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, quần áo cũng bị ướt sũng.”
Khi nhìn thấy Trần Mặc mở mắ ra, Tiểu Ngư dường như nhận được bất ngờ lớn nhất trong đời, thần sắc lo lắng lập tức tiêu tán, không quên lau mồ hôi trên trán hắn.
“Ta không sao.”
Trần Mặc hoàn hồn, thật sự cảm thấy quần áo dính vào da thịt. Hắn vuốt ve eo Tiểu Ngư, giúp cô điều chỉnh cảm thấy.
“Có phải gần đây áp lực hơi lớn không? Nguwoi có muốn nghỉ ngơi không?”
Tiểu Ngư dịu dàng hỏi.
“Không phải, chỉ là một cơn ác mộng.”
Trần Mặc ôm eo Tiểu Ngư, để cô ngồi trên đùi mình.
“Nếu mệt thì sớm nghỉ ngơi đi, không cần nghiên cứu được không?”
Tiểu Ngư nhìn máy tính lượng tử lơ lửng trên nền tảng ba chiều, cô biết đây chính là thứ khiến Trần Mặc mất ăn mất ngủ trong khoảng thời gian qua.
Chẳng lẽ vì vậy mà Trần Mặc lại “tái phát” sao?
Hai lần trước, hắn đã gặp sự cố trong lúc ngủ mơ, sau đó còn nôn mửa liên tục rồi hôn mê bất tỉnh, khiến cho những người xung quanh sợ chết khiếp. Bác sĩ từng chẩn đoán, Trần Mặc bị suy nhược thần kinh, cho nên cô rất sợ hắn sẽ gặp phải vấn đề tương tự.
“Được, ta không nghiên cứu nữa.”
Trần Mặc không từ chối, dẫn hai cô gái rời khỏi thư phòng.


Sáng sớm hôm sau, tia nắng ban mai lén lút chui vào trong phòng từ khe hở rèm cửa.
Tiểu Ngư tỉnh giấc từ trong mộng, quay đầu liền nhìn thấy được Trần Mặc im lặng nằm bên cạnh.
Một lúc sau đó, Trần Mặc hình như cũng cảm nhận được gì đó, đồng thời mở mắt ra.
Hai người nhìn nhau.
“Sao nào, có phải ngươi cảm giác hôm nay chồng ngươi đẹp trai hơn đúng không?”
Trần Mặc trêu chọc, cười nói.
“Đúng là đẹp trai hơn nhiều.”
Tiểu Ngư gật đầu đồng ý.
Ngay từ giây phút hai người nhìn nhau, cô lập tức cảm giác Trần Mặc đã thay đổi, nhưng lại không nói rõ thay đổi ở đâu. Vẻ ngoài vẫn như khi mới ngủ dậy, nhưng lại cho cô cảm giác hoàn toàn khác lạ, lại càng có sức hút.
“Ngươi nghiêm túc à?”
“Nghiêm túc mà.”
Tiểu Ngư mỉm cười ngọt ngào: “Ta chỉ muốn ngươi biến dạng chút, đỡ mắc công ngày nào cũng bị người phụ nữ khác chú ý. Đáng tiếc, nguyện vọng của ta nhất định sẽ không thành công.”
“Ta cũng muốn khiêm tốn, nhưng thực lực không cho phép mà!”
“Mặt dày!”
Tiểu Ngư phì cười.
“Ta đi chuẩn bị bữa sáng, ngươi cứ ngủ một chút đi, hôm nay không cần tập thể dục.”
“Không cần đâu, tối qua anh không sao.”
“Ngươi muốn ăn món gì?”
“Ta quyết định đi.”
Sau khi Tiểu Ngư đứng dậy, Trần Mặc cũng dậy theo, thay quần áo thể thao rồi tới phòng tập.
Hắn đang tạo thói quen tập thể dục mỗi ngày, như vậy mới có thể duy trì thể chất đã được phát triển tiềm năng. Hơn nữa, nếu cơ thể của hắn quá gầy yếu, vậy thì không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của chiến giáp.
“Hắc Ưng, nào, thử hai chiêu!”
Sau khi làm nóng người, Trần Mặc đeo găng tay, sau đo ngoắc ngoắc Hắc Ưng.
Vương Hải đi sang Châu Phi để quản lý công ty Thiết bị Quân Kiến, Hắc Ưng đã tiếp quản vị trí của Vương Hải.
Với cương vị là vệ sĩ cá nhân của Trần Mặc, mọi phẩm chất của Hắc Ưng gần như được xếp hàng đầu. Đến khi tập thể hình, hắn cũng là huấn luyện viên riêng của Trần Mặc.
“Được.”
Hắc Ưng không từ chối, mang theo găng tay và đồ bảo hộ vào sàn đấu.
“Bắt đầu.”
Trần Mặc nhắc nhở, giẫm chân xuống đất rồi lao về phía Hắc Ưng.
Bốp!
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, ngay cả đám người Bạch Trân Châu đang đứng xem cũng âm thầm giật mình.
“Tốc độ và phản ứng của ông chủ hôm nay có vẻ nhanh hơn trước một chút?”
“Đúng thế.”
Những người khác gật đầu đồng ý.
Mức độ yêu nghiệt của ông chủ bọn họ đã không còn có thể được mô tả bằng lẽ thường.
Bộ dáng nhã nhặn ung dung của người này vô cùng giả dối, giá trị quân sự của hắn căn bản không thua kém bất kỳ người nào trong số họ.Ngay cả Hắc Ưng, người sở hữu sức mạnh cá nhân cao nhất, cũng chưa chắc có thể thắng được ông chủ.
Biết văn biết võ, bọn họ đều cho rằng, ngoại trừ việc sinh con ra, không có cái gì mà ông chủ không làm được.
Trần Mặc cũng cảm giác được sự thay đổi của chính mình.
Bộ não xử lý thông tin nhanh hơn, suy nghĩ nhanh hơn và phản ứng nhanh hơn, cho nên hắn có thể nhìn thấy sự chuyển động của người khác với tốc độ chậm lại.
Đây là những lợi ích của quá trình tiến hóa não bộ
Trần Mặc có cảm giác bộ não của mình có thể so sánh với một ‘máy tính lượng tử’.
Tuy nhiên, tình trạng thể chất hiện giờ vẫn chưa thể theo kịp phản ứng của não bộ, giống như hắn vẫn chưa tận dụng tối đa chiếc máy tính lượng tử này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi