Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1365: Chờ đợi thời cơ (2)

Nhóm phi thuyền của nền văn minh Tam Nhãn đang lơ lửng trên học viện Thanh Thủy với độ cao 10.000m, tuy chưa đáp xuống mặt đất, nhưng nhìn từ mặt đất thì vẫn vô cùng to lớn.
Trần Mặc không bay lên, mà chờ đợi bọn họ đi xuống.
Bầu trời đang trống trải, nếu trực tiếp bay lên thì khả năng bị phát hiện tương đối cao, hắn cần phải sử dụng những phương pháp khác để đột nhập phi thuyền, sau đó cướp đoạt quyền điều khiển một trong ba chiếc phi thuyền của nền văn minh Tam Nhãn, vậy thì mới có cơ hội trốn thoát.
“Hôm nay không được chạy lung tung, ngoan ngoãn theo sát sau lưng ta, biết chưa?”
Trần Mặc nhìn về chiến giáp hình trứng trên cái rương, ôn tồn nói.
Bên trong chiến giáp hình trứng chính là con thú nhỏ, bởi vì công lao trong việc tìm được bộ chiến giáp không đầu, cho nên Trần Mặc quyết định mang theo nó rời đi.
“Bi!”
Dường như hiểu được lời nói Trần Mặc, con thú nhỏ nhẹ nhàng gật đầu.
Trần Mặc gắn chiến giáp hình thú ở sau lưng, giống như đang đeo một chiếc ba lô nhỏ.
Cho dù ba chiếc phi thuyền đã ở ngay trước mắt, Trần Mặc vẫn không hành động thiếu suy nghĩ. Nếu muốn đoạt được một chiếc phi thuyền còn nguyên vẹn từ nền văn minh Tam Nhãn, không phải cứ sử dụng bạo lực thì có thể thành công.
Cái rương trong tay Trần Mặc chính là vũ khí và công cụ mà hắn đã đặc biệt chuẩn bị cho cuộc vượt ngục ngày hôm nay, tất cả đều bao hàm công nghệ kỹ thuật đặc biệt, có thể trợ giúp hắn đoạt được quyền điều khiển phi thuyền một cách hoàn hảo nhất.
Các công nghệ kỹ thuật đó đều bắt nguồn từ Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, chúng cũng không phải là vũ khí có sức hủy diệt kinh khủng, mà chỉ là một vài vật phẩm có công năng lập dị mà thôi.
“Tại sao chưa thấy đám người ba mắt đi ra?”
Trần Mặc mai phục rất lâu, cũng không thấy đám người ba mắt đi ra từ phi thuyền, điều này khiến hắn không khỏi trầm ngâm suy nghĩ. Hiện giờ, hắn cũng không xác định được mục đích của lần xuất hiện này của nền văn minh Tam Nhãn, bọn họ muốn bắt hắn, hay rốt cuộc là vì chuyện khác.
Nhưng tất cả chuyện này đều không quan trọng nữa.
Chẳng lẽ có biến cố gì? Trần Mặc chau mày.
Nếu phi thuyền thật sự gặp biến cố khác, làm cho đối phương không thể ở lâu, như vậy lần tiếp theo bọn chúng quay lại, cũng không biết là khi nào.
Việc này đúng là khó giải quyết. Trần Mặc rất nhanh tập trung tinh thần.
Càng đến thời khắc mấu chốt, càng thêm không thể vội vàng.
Sau khi điều chỉnh chiến giáp tiến vào trạng thái ẩn thân, Trần Mặc nhanh chóng dung nhập vào hoàn cảnh xung quanh, nếu như không nhìn kỹ, thì tuyệt nhiên không thể tìm ra hắn.
Bởi vì tính năng ẩn tàng giống như loài tắc kè hoa này, Trần Mặc mới lựa chọn giữ lại bộ chiến giáp không đầu kia.
Đợi thêm 10 phút, vẫn không có phát hiện đám người ba mắt đi ra từ phi thuyền, Trần Mặc liền thay đổi vị trí khác, yên lặng chờ đợi thời cơ.
Hắn lúc này giống như một con mèo đen đang lẩn trốn trong bóng tối, chăm chú nhìn về phía con mồi, chỉ cần thời cơ chín muồi thì sẽ lập tức hành động.
……….
“Phân tán ra.”
Khi sắp tới gần thành phố Thanh Thủy, dưới một tiếng mệnh lệnh của Khế Thương, 52 chiến giáp sư lập tức phân tán ra các ngõ ngách thành phố Thanh Thủy, tuy rằng tốc độ không còn nhanh chóng như trước, nhưng vẫn đang tiếp cận phi thuyền của nền văn minh Tam Nhãn từ nhiều phương hướng khác nhau.
Sau khi các thành viên đã ổn định vị trí phục kích, Khế Thương cũng đáp xuống một tòa cao ốc, thu hồi mũ giáp rồi nhìn chằm chằm phi thuyền đang lơ lửng trên bầu trời.
Trong suốt mấy ngàn năm qua, nền văn minh Tam Nhãn đã ra sức hạn chế sự phát triển của các công nghệ chế tạo phi thuyền tại thành phố Thanh Thủy, khiến cho bọn họ không có khả năng tiến ra bên ngoài vũ trụ, một mực bị nuôi nhốt ở đây, vậy nên cơ hội hiện tại cũng là cơ hội duy nhất của bọn họ.
Lần này, nếu không thành công thì cũng thành nhân.
“Người tự do?”
Khi Khế Thương đang ẩn nấp tại tòa cao ốc phía trước, Trần Mặc nhìn thoáng qua đã nhận ra đối phương, chính là người tự do từng mua vật liệu của hắn lúc trước.
Người tự do cũng muốn cướp đoạt phi thuyền sao? Trần Mặc nhanh chóng suy đoán mục đích của bọn họ, dù sao thì quần thể người tự do cũng không muốn sống trong thế giới bị giam cầm này giống như hắn.
“Báo cáo, tiểu đội Tự Do đã tiến vào thành phố Thanh Thủy, hiện đang túc trực chờ lệnh.”
Khế Thương nói.
“Tốt, sau khi đội ngũ tiếp ứng đến gần thành phố Thanh Thủy, ta cho phép người tùy ý hành động dựa theo hoàn cảnh.”
Một giọng nói già nua nhưng nghiêm túc truyền đến từ bộ đàm trong chiến giáp.
………..
Cùng thời điểm đó, tại một phi thuyền trên bầu trời, đám người ba mắt cũng đang chờ phản ứng của Thính Trùng nhằm tìm ra Trần Mặc.
Bỗng nhiên, đàn Thính Trùng trong bình khẽ co giật, Torell lập tức nhướn mày, ra hiệu với Sanyi rằng thời cơ đã đến.
“Lập tức hành động.”
Ngay sau khi Sanya hạ lệnh, mỗi thành viên trong nhóm mang theo một con Thính Trùng, quay người rời đi phòng thí nghiệm. Cửa sập của phi thuyền mở ra, từng chiến giáp sư xuất đầu lộ diện từ cửa khoang dưới phần bụng phi thuyền, theo sát phía sau là hàng ngàn hàng vạn cỗ máy bắt giữ.
Tiếng còi báo hiệu dường như vang lên trong mỗi trái tim của tất cả các sinh mệnh đang mai phục trong bóng tối tại thành phố Thanh Thủy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi