Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 391: Suy nghĩ của Ngũ Băng

"Về thuốc phát triển tiềm năng kia, ngoại trừ làm thí nghiệm trên chuột bạch và thỏ trắng, ngươi đã từng làm thí nghiệm trên động vật khác bao giờ chưa? Nói ví dụ như, trên cơ thể người?"
Rốt cuộc Ngũ Băng cũng nói ra vấn đề nghi hoặc trong lòng mình.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày cô ta đều đi kiểm tra tình trạng cơ thể những con khỉ thí nghiệm, hiện giờ vẫn chưa thấy tác dụng phụ xuất hiện. Ngoại trừ biến đổi về xương và bắp thịt, thì sức đề kháng của chúng so với khỉ bình thường cũng tăng lên rất nhiều, tố chất cơ thể cũng phát triển hơn trước.
Dựa theo tiến độ nghiên cứu đối với các loại thuốc thông thường, để tình trạng cơ thể động vật đạt được đến mức độ này, thì chứng tỏ thuốc đã được thí nghiệm và hoàn thiện trước đó, có khả năng nó đã được sử dụng trên cơ thể người.
Sau khi có được lọ thuốc mẫu trong tay, cô ta tiến hành thí nghiệm và đạt được thành công ngay lần đầu tiên thực hiện, đồng thời không có bất kỳ tác dụng phụ nào xảy ra, cũng không cần phải sửa đổi ở bất phương diện nào khác. Quả thật, rất ít thuốc có thể đạt được kết quả như vậy.
Nhưng sự thật lại đang ở ngay trước mắt, đây chính là tác dụng của hợp chất Trầm Mặc.
Có điều, Ngũ Băng vẫn không tin rằng Trần Mặc chỉ thí nghiệm trên cơ thể động vật mà lại có thể phát hiện ra loại hợp chất này.
Ban đầu khi ở công ty Kiến Hành Quân, cô ta không thể đặt ra giả thuyết này. Bởi lúc đó đôi bên vẫn chưa xác định hợp tác, nếu cô ta khiến Trần Mặc bực mình, phá hỏng hoà khí thì sẽ kéo theo nhiều phiền phức.
Lúc này, cuộc hợp tác đã được khẳng định trên mặt giấy tờ, Ngũ Băng nhân cơ hội Trần Mặc đang ở đây, lại sát ngay cạnh nhà cô, nên Ngũ Băng quyết định hỏi cho ra lẽ.
"Lúc trước, đội ngũ chúng ta chỉ có thể nghiên cứu trong giới hạn động vật và tế bào. Cho nên chúng ta rất khó để kiểm chứng tác dụng của thuốc đối với đại não, ví dụ như với tăng cường trí nhớ, khả năng học tập, năng lực thông hiểu các loại. Chúng ta không thể xác định được, liệu loại thuốc này có thể phát triển khả năng của bộ não hay không."
Ngũ Băng chực chờ nhìn Trần Mặc, trong ánh mắt mang theo chờ mong.
"Không phải viện sĩ Ngũ đang cho rằng, nhờ sử dụng loại thuốc này nên ta mới trở nên thông minh như bây giờ chứ!?"
Trần Mặc thong thả nói.
Ngũ Băng mỉm cười: "Muốn nghe thật sao?"
"Đương nhiên."
"Đúng là ta có nghĩ như vậy."
Ngũ Băng không hề giấu giếm, gần đây cô ta quả thực có suy nghĩ như vậy. Liệu có phải nhờ sử dụng loại thuốc này thì Trần Mặc mới trở nên thông minh như vậy không, nếu đúng như vậy thật thì quá kinh khủng.
Nhưng những nghi hoặc này chỉ là suy đoán, cô không thể nói ra với người thứ ba. Cho nên, lần này Trần Mặc đang ở ngay bên cạnh, cô ta mới lấy can đảm sang để hỏi chuyện này.
Trần Mặc lắc đầu bật cười, người phụ nữ này đúng là rất nhạy cảm, chuyện như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được.
Hắn là người đầu tiên sử dụng thuốc phát triển tiềm năng con người, đúng thật là nó có thể phát triển não bộ, nhưng hiệu quả cũng không khủng khiếp như những gì cô ta tưởng tượng.
Ngoài công nghệ có sẵn trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, thì siêu não bộ hiện giờ của hắn đã trải qua hai lần phát triển. Lần đầu là lúc mới sở hữu Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, lần thứ hai là khi mới thăng hạng từ cấp độ Thực Tập Sinh lên Học Viên.
Tác dụng của loại thuốc phát triển tiềm năng này đối với não của hắn rất có hạn, bởi vì... đây là loại thuốc cấp thấp.
Nhìn dáng vẻ của Trần Mặc, Ngũ Băng vội giải thích: "Trần tiên sinh, ta không có ý gì khác. Là một chuyên gia nghiên cứu của Học Viện Kỹ Thuật, ta chỉ nói ra những nghi ngờ trong lòng theo thói quen mà thôi, vì loại thuốc này thực sự đã quá hoàn mỹ rồi."
" Ngươi muốn biết đáp án?"
Trần Mặc từ từ nói. Từ khi công khai lọ thuốc kia, thì hắn cũng đã nghĩ tới tình huống này.
"Thực sự muốn."
Ngũ Băng gật đầu: "Ta có thể đảm bảo, bất kể ngươi có đưa ra đáp án như thế nào, thì cũng sẽ không có người thứ ba biết chuyện này."
"Dựa vào đâu mà ta phải tin ngươi?"
Trần Mặc tiếp tục hỏi.
Đúng vậy, dựa vào cái gì?
Trong chốc lát, vấn đề này đã làm khó Ngũ Băng. Không biết nghĩ tới cái gì, mặt cô ta thoáng đỏ lên. Cùng lắm thì…
Ngũ Băng không có thói quen trang điểm, dáng vẻ xấu hổ hiện giờ của cô đã bị Trần Mặc nhìn thấy hết.
Trần Mặc cũng không khó để suy đoán tâm trạng thiếu nữ của Ngũ Băng. Hắn suy nghĩ một lúc, muốn dời đi sự chú ý của cô ta: "Không phải ngươi đang nghĩ, ngươi sẽ làm bạn gái của ta, hiến thân cho ta, để ta nói đáp án cho ngươi biết chứ?!"
"Ai muốn làm bạn gái của ngươi, ai muốn hiến thân, ngươi xem nhiều phim quá rồi đấy."
Ngũ Băng như mèo bị đạp đuôi, lập tức xù lông lên rồi vội vàng giải thích, hai bên má cũng đỏ rực. Tuy nhiên, cô quả thật là cũng lóe lên suy nghĩ như vậy, Trần Mặc quá hoàn hảo, còn mình cũng lại chưa có bạn trai, nếu có thể thử hẹn hò thì cũng không tệ.
Chẳng qua, ý nghĩ đó vừa mới len lói trong đầu thì đã bị Trần Mặc nhìn thấu. Nhìn thấu rồi thì thôi, hắn không nói ra thì cô ta vẫn sẽ nghĩ là không ai biết. Nhưng hắn nói ra thế này, đúng là khiến cô ngượng ngùng đến tột cùng.
"Giờ thì ta yên tâm rồi."
Trần Mặc thở ra một hơi. Vừa bị nói như vậy, lực chú ý của Ngũ Băng cũng đã dời đi không ít.
“Ý của ngươi là, ngươi cảm thấy điều kiện của ta không tốt sao?”
Ngũ Băng tức giận nói ra. Sắc mặt nhẹ nhõm của Trần Mặc khiến trái tim của cô dấy lên một nỗi mất mát khó tả.
Từ lần đầu tiếp xúc, cô tưởng Trần Mặc là công tử nhà giàu nên không có cảm giác gì. Nhưng đến lần thứ hai, sau khi biết được thân phận thật của Trần Mặc, quả thực cô ta cũng sinh lòng mến mộ. Cùng là người làm nghiên cứu, có chung chủ đề nói chuyện, hắn cũng tốt hơn so với những người mà sau này chú nàng giới thiệu.
Trần Mặc nheo mắt nhìn Ngũ Bằn, trong lòng thầm cười khổ, sau đó đưa tay sờ sờ mũi. Có lẽ cô ta đã bị hắn nói trúng rồi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi