Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1248: Diễn đàn Vô Song (1)

“Anh Mặc, các nhà vật lý học toàn cầu và các tổ chức học thuật vật lý đều đã cùng nhau viết một bức thư gửi đến ngươi, hy vọng ngươi có thể công khai các nguyên lý căn bản của công nghệ truyền tin siêu quang tốc, đồng thời xuất bản các bản luận văn liên quan để lấp đầy những khoảng trống trong nền tảng lý thuyết của lĩnh vực này.”
Mặc Nữ mặc váy ngủ rộng thùng thình, chậm rãi đi ra khỏi phòng, ngồi xuống bên cạnh Trần Mặc, sau đó trình chiếu bức thư ngỏ.
Trần Mặc đang sấy mái tóc ướt của Tiểu Ngư, chút chuyện vặt vãnh này đã trở thành thói quen lâu năm của hai người bọn họ kể từ khi bắt đầu yêu nhau.
Tiểu Ngư rất hưởng thụ cảm giác bàn tay Trần Mặc vuốt ve của mình, tưởng tượng như mình là một chú mèo con đang được cưng chiều.
Sau khi đọc bức thư ngỏ một cách cẩn thận, Tiểu Ngư vốn đang rất vui vẻ, bỗng trở nên lo nghĩ ngay tức khắc.
“Con bé Tiểu Man đã gây họa rồi đúng không?”
“Không phải, tin tức này sớm muộn gì cũng sẽ được công bố, cho nên ta đã cho phép Tiểu man tiết lộ về thiết bị truyền tin vượt siêu quang tốc này. Dù sao đi nữa, ta không có dự định mở họp báo công bố sản phẩm, nên phải tìm ra một con đường khác để giới thiệu thiết bị này với công chúng.”
Trần Mặc liếc nhìn bức thư, sau đó thong thả an ủi vợ mình.
“Ta còn tưởng con nhóc kia đang truyền thánh chỉ giả.” Mỗi khi nghĩ đến đứa em gái nhí nhố kia, Tiểu Ngư cũng có chút bất đắc dĩ: “Chúng ta phải giải quyết bức thư này như thế nào đây?”
Trần Mặc suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói: “Mặc Nữ, ngươi hãy lập danh sách những nhà vật lý hàng đầu thế giới, sau đó gửi giấy mời bọn họ đến viếng thăm đại học Vô Song. Ta muốn mở một chuyên đề tọa đàm gọi là “diễn đàn Vô Song” để công bố cơ sở lý luận của công nghệ truyền tin siêu quang tốc.”
“Được.” Mặc Nữ gật đầu.
Đại học Vô Song là trường đại học mà Trần Mặc thành lập vì con đường giáo dục của Vô Song, nó vốn có tên là đại học Kiến Hành Quân, nhưng để tránh việc trường học bị nhầm lẫn sang doanh nghiệp, Trần Mặc đã lấy tên chính thức là Vô Song trước khi tuyên bố thành lập trường học, sau đó mới công khai tuyển sinh những sinh viên hàng đầu trên toàn thế giới nhằm ươm mầm những tài năng khoa học kỹ thuật cho xã hội.
Trần Mặc chính là hiệu trưởng đầu tiên.
Trần Mặc có ý định xây dựng Đại học Vô Song trở thành một cơ sở giáo dục hàng đầu về các ngành khoa học và công nghệ tương lai, một thánh địa cho sự kế thừa và giao tiếp học thuật, đồng thời cũng là đầu tàu trong con đường phát triển công nghệ cho tất cả nhân loại, từ đó thiết lập nên giải thưởng tối cao trong giới khoa học với cái tên Vinh Diệu.
Tiểu Ngư trực tiếp dựa vào ngực của Trần Mặc: “Dự án cải tạo sao Hỏa như thế nào rồi?”
Trần Mặc đưa máy sấy tóc cho robot thông minh mang đi cất, từ tốn nói: “Bầu khí quyển của sao Hỏa đang được cải tạo, thảm thực vật ở trên sao Hỏa cũng bắt đầu phát triển. Tuy nhiên, quá trình này sẽ mất một khoảng thời gian khá lâu, cho nên ta đang chuẩn bị gia tốc cho nó bằng cách chế tạo ra một thiết bị đặc biệt.”
“Thiết bị gì?”
“Thiết bị phân hủy khí cacbonic, lưu huỳnh đioxit và các loại khí khác thành oxy và than, lưu huỳnh. Thiết bị này không khó, rất nhanh sẽ được sản xuất. Hiếm khi ta có thời gian rảnh rỗi như vậy, thế mà ngươi định cứ nói chuyện nghiên cứu với ta suốt đêm nay hay sao? Không muốn đi ra ngoài chơi sao?”
“Không phải, ngươi thật sự đưa ta ra ngoài chơi sao?” Lúc này, Tiểu Ngư ngồi thẳng dậy từ trong lồng ngực Trần Mặc.
“Đương nhiên, ta chưa bao giờ lừa ngươi. Ngươi muốn đi đâu? Đi lên trời hay xuống biển? Hay là muốn đi ra ngoài vũ trụ?”
“Vợ của ngươi không có tiền đồ, chỉ thích đi dạo phố mà thôi. Mặc Nữ, chúng ta mau thay quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài chơi cùng anh Mặc.”
Tiểu Ngư đi chân trần về phòng giống như một nữ sinh ngây thơ, bởi vì hiếm khi Trần Mặc có thời gian đi chơi cùng với mình, cho nên không cần nói cũng biết cô ấy vui vẻ biết bao nhiêu.
Mười phút sau, Tiểu Ngư và Mặc Nữ đã thay trang phục theo phong cách giản dị tương tự nhau, thậm chí còn mang theo chiếc mũ màu hồng phấn, bọn họ trông hệt như một đôi chị em trẻ trung xinh đẹp.
“Đẹp không?”
“Rất đẹp.” Trần Mặc cười gật đầu.
Thấy ánh mắt tán thưởng của Trần Mặc, Tiểu Ngư cảm thấy vô cùng hưởng thụ.
“Vô Song có muốn đi ra ngoài hay không?”
Vô Song đang ngồi ở trên ghê sô pha, vừa ăn kẹo que vừa đọc sách, chợt ngẩng đầu lên nhìn bọn họ một chút, sau đó cười nói: “Hai người mới là tình yêu đích thực, ta chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi. Ta không quấy rầy thế giới ba người của các người.”
“Con nhóc này.”
Tiểu Ngư nở nụ cười bất đắc dĩ.
Tính cách hiện giờ của Vô Song có chút giống Triệu Mẫn, sau khi con bé này lớn lên, nhất định sẽ là một ngự tỷ hàng thật giá thật.
Không còn xoắn xuýt như ban đầu, Tiểu Ngư trực tiếp kéo tay Trần Mặc, nghênh ngang rời đi khỏi phòng khách.
––
P/s: tôi cũng không rõ Trần Mặc có mấy vợ nữa mọi người ơi =))))
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi