Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1423: Rời khỏi tiểu vũ trụ

“Ngươi thật sự không muốn đi sao?”
Trần Mặc nhìn về phía Lang Nguyệt ở bên cạnh.
Từ khi thích nghi với lực hấp dẫn của hành tinh Manshan, cô gái ngoài hành tinh này đã bắt đầu hòa nhập với cuộc sống nơi đây, hơn nữa còn trở thành trợ thủ đắc lực của Trần Mặc.
Bởi vì trong tiểu vũ trụ này, ngoại trừ Trần Mặc ra, thì Lang Nguyệt là người duy nhất được nuôi dưỡng và giáo dục trong một nền văn minh hoàn chỉnh, vậy nên cô ấy có thể xử lý rất nhiều sự vụ của bộ tộc Manshan.
Trần Mặc cứ nghĩ rằng Lang Nguyệt sẽ rời khỏi tiểu vũ trụ với mình, không ngờ cô ấy có nguyện vọng ở lại đây.
“Ta muốn ở lại hành tinh Manshan, nơi này thực sự rất phù hợp với ta. Hơn nữa, nếu ta quay trở lại ngoài đó, thì cũng chỉ là gánh nặng cho ngươi mà thôi.” Lang Nguyệt cười nói: “Dù sao đi nữa, ngươi sẽ quay lại đây đúng không?”
“Chắc chắn sẽ quay lại, đây là tiểu vũ trụ kia mà.” Trần Mặc nói.
Tiểu vũ trụ là một điểm trú ẩn độc nhất vô nhị trong vũ trụ, chỉ cần bước vào nơi này thì có thể thoát khỏi sự tác động của các cuộc chiến tranh quy mô vũ trụ.
Tiểu vũ trụ cũng chính là nền tảng, và là điều kiện tiên quyết cho bất kỳ chủng tộc nào muốn phát triển thành một nền văn minh cấp Thần.
Dưới sự điều hướng tự chủ của trí tuệ nhân tạo, tiểu vũ trụ này đã và đang phát triển theo đúng quỹ đạo.
Ngoài ra, Trần Mặc đã để lại hệ thống giáo dục hoàn chỉnh từ cơ bản đến nâng cao, cũng như hệ thống luật pháp đầy đủ cho bộ tộc Manshan. Đợi đến khi dân số trở nên đông đúc, bọn họ sẽ dần dần trở nên mạnh hơn, vậy nên Trần Mặc cũng không cần nhúng tay vào thêm nữa.
Trong mắt các tộc nhân Manshan, Trần Mặc chính là người dìu dắt bọn họ từ thế giới nguyên thủy tiến vào thế giới nền văn minh, sự tồn tại của hắn cũng tương tự như một vị thần.
Vậy nên khi các tộc nhân Manshan biết Trần Mặc có ý định rời đi, ai nấy đều bày tỏ sự uyến tiếc vô hạn. Nhưng dù luyến tiếc đến mấy, bọn họ đều tôn trọng sự lựa chọn của hắn, chỉ đành rủ nhau cùng đến tiễn đưa hắn
Lúc này, căn cứ phi thuyền siêu quang tốc của Trần Mặc đang bị bâu kín như nêm.
“Tiên sinh, ngươi về sớm một chút!” Tuoli nói.
“Chắc chắn rồi! Trên lý thuyết, đường truyền liên lạc lượng tử có thể kết nối tiểu vũ trụ này và vũ trụ chính. Mỗi khi cảm thấy nhớ ta, các người hãy sử dụng thiết bị truyền tin lượng tử để liên lạc với ta.”
Trần Mặc xoa đầu Tuoli rồi nói.
Tạm biệt đám người Tuoli, Trần Mặc đặt con thú nhỏ lên vai, dẫn theo Jingger đi lên một phi thuyền gấp khúc không gian siêu quang tốc với đường kính một ki lô mét.
Mặc dù Tuoli cũng muốn rời đi cùng Trần Mặc, nhưng hắn ta còn quá nhỏ, cần phải ở lại tiểu vũ trụ để tiếp tục học tập kiến thức. Vì lẽ đó, Jingger là người duy nhất theo Trần Mặc rời khỏi tiểu vũ trụ.
Sau hơn hai năm tìm hiểu, Trần Mặc đã có thể xác định Jingger gần như là một chiến binh trời sinh, hắn ta vừa sở hữu thực lực đáng kinh ngạc, lại còn có thiên phú điều khiển chiến giáp.
Cho dù Trần Mặc đã trải qua hai lần tiến hóa, cũng đã có thêm siêu năng lực, nhưng vẫn còn khá chật vật mỗi khi chiến đấu với Jingger như cũ
Với một cao thủ hàng đầu là Jingger, Trần Mặc có thêm một “vệ sĩ” đáng tin cậy.
Tại điểm Lagrangian L1 giữa hành tinh Manshan và hệ hằng tinh, một thiết bị hình tròn có đường kính 100 ki lô mét đang trôi nổi.
Đây là cỗ máy kết nối không gian.
Trần Mặc đã mất hai năm để chế tạo thành công thiết bị này.
Trần Mặc nghĩ đến việc mình sắp trở lại thế giới vũ trụ chính, liền cảm thấy có chút hồi hộp trong lòng. Bởi vì đã chế tạo thành công phi thuyền gấp khúc không gian siêu quang tốc đã hoàn thành, nên hắn chỉ cần bước vũ trụ chính và tìm thấy tọa độ cụ thể của hệ Ngân Hà, thì có thể quay trở lại Trái Đất.
Sau vài năm xa cách, lúc này Trần Mặc cảm thấy nỗi nhớ nhà trào dâng khôn nguôi.
….
….
“Không nhảy qua không gian nữa sao?”
Jingger vẫn duy trì biểu cảm lạnh lùng nghìn năm không đổi, nhưng lại đang ra sức vuốt ve con thú nhỏ ở trong tay.
Lúc trước, Trần Mặc biết đến Jingger với danh xưng là chiến binh mạnh mẽ nhất của bộ tộc Manshan, cũng như là một trong những nhân vật có tiếng nói nhất ở đó. Hơn nữa, Trần Mặc còn nghe Touli nói rằng đám thú hoang trong rừng rậm luôn tỏ ra e dè Jingger, nhưng hắn cũng không ngờ con thú nhỏ của mình lại rất thích thân cận với Jingger.
Trong hai năm ở hành tinh Manshan, trong khi Trần Mặc đang tập trung nghiên cứu, con thú nhỏ thường hay đi tìm Jingger để làm nũng xin vuốt lông. Mà ngược lại, người đàn ông có vẻ ngoài cứng cỏi này này thực ra cũng thích vuốt lông mèo… mà nó không phải mèo, là một con thú cái đáng yêu không biết tên.
Trần Mặc nhìn dấu hiệu năng lượng trên màn hình của phi thuyền, thản nhiên nói: “Phản vật chất gần cạn kiệt rồi.”
Bởi vì các điểm kết nối không gian ở bên ngoài vũ trụ vốn dĩ không có tọa độ không gian cụ thể, mà thường sẽ xuất hiện bất kỳ ngóc ngách nào đó của vũ trụ, cho nên sau khi bọn họ rời khỏi tiểu vũ trụ, thì lập tức phát hiện bản thân đang ở vị trí cách 40 tỷ năm ánh sáng so với siêu thiên hà Laniakea Xử Nữ, khoảng cách này gần như bằng một nửa diện tích vũ trụ.
Lúc này, lối vào không gian tiểu vũ trụ vốn đã đóng lại từ lâu.
Nếu Trần Mặc muốn mở ra lối vào không gian tiểu vũ trụ một lần nữa để thay đổi vị trí hiện tại, thì hắn cần phải xây dựng một cỗ máy kết nối không gian mới toanh ngay tại vũ trụ chính rồi nhập dữ liệu biên độ không gian của tiểu vũ trụ. sau đó lại tiếp tục kích hoạt cỗ máy kết nối không gian ở bên trong tiểu vũ trụ rồi rời khỏi nơi đó.
Tuy nhiên, cách thức kể trên quá mức kỳ công, vậy nên hắn đành tiến hành các bước nhảy không gian để có thể quay về Trái Đất càng sớm càng tốt.
Chỉ trong vòng 100 giờ, Trần Mặc đã thực hiện hơn 30 bước nhảy không gian với cự ly rất dài liên tiếp nhau, cho nên bây giờ hắn vẫn còn cách siêu thiên hà Laniakea hơn 100 năm ánh sáng. Tuy nhiên, nguồn năng lượng phản vật chất hiện đã gần như cạn kiệt, phi thuyền không còn khả năng thực hiện những cú nhảy không gian cực xa được nữa.
Nếu để nguồn năng lượng phản vật chất sẽ bị tiêu hao hoàn toàn trên đường đi, thì hắn sẽ phải trôi dạt trong không gian một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi