Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 737: Khởi hành

Lý Thành Chi nói với Trần Mặc xong, quay đầu nhìn bốn người: "Các ngươi lại đây, tự giới thiệu một chút.”
“Rõ!”
Bốn người đồng thanh.
“Chu Hà, mật danh là Hỏa Phù Dung, sau này ngươi có thể gọi ta là Phù Dung.”
Hỏa Phù Dung đứng ở góc ngoài, là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc trang phục chỉnh tề bước lên phía trước.
Ngay khi vừa bước vào phòng chờ, không chỉ Hỏa Phù Dung, cả ba người còn lại ắt hẳn đều đang âm thầm quan sát hắn.
Trước khi đến đây, Lý Thành Chi đã cho bọn họ xem thông tin của Trần Mặc, ai nấy đều biết người ngồi trước mặt mình chính là người sáng lập công ty Kiến Hành Quân nổi tiếng khắp thế giới, Trần Mặc. Hắn ta trẻ tuổi hơn bọn họ, nhưng lại có sức ảnh hưởng đến tốc độ phát triển của nền khoa học kỹ thuật thế giới, điều này quả thật có chút khó tin.
Nhưng điều khiến cô càng nghi ngờ hơn nữa, phong thái của hai người Hắc Ưng và Vương Hải đứng bên cạnh Trần Mặc đều khiến cô nhìn không thấu.
“Anh Trần, ta tên là Viên Bình Sơn, mật danh là Thái Sơn.”
Một người đàn ông cao lớn gần hai mét bước lên, toàn thân đầy cơ bắp, ngang ngửa với A Nam. Cái mật danh Thái Sơn này quả thật có chút ăn khớp với diện mạo của hắn
“Ta tên là Lạc Vũ.”
Người phụ nữ tóc ngắn với lớp trang điểm nhẹ nhàng nói.
“Chung Lôi.”
Người đàn ông gầy nhất nói.
"Trong chuyến đi đến Thụy Điển sắp tới, bốn người bọn họ sẽ làm vệ sĩ cho ngươi. Phù Dung và Lạc Vũ sẽ đảm nhận vai trò thư ký và trợ lý riêng của ngươi, còn A Lôi và Thái Sơn sẽ là nhân viên bảo vệ vòng ngoài.”
Lý Thành Chi nói.
Bây giờ, cấp trên không thể dung thứ cho bất kỳ sơ suất nào. Trần Mặc chính là người vừa mới phát triển thành công công nghệ tổng hợp hạt nhân, đồng thời cũng là một chuyên gia của nhiều lĩnh vực, từ trí tuệ nhân tạo, robot thông minh, vật liệu hóa học và vật lý học. Nếu hắn là một nhà nghiên cứu trong biên chế nhà nước, Trần Mặc chắc chắn sẽ bị hạn chế rời khỏi đất nước và được bảo vệ như một bảo vật quốc gia, nhưng thân phận của Trần Mặc lại là doanh nhân, quốc gia không phải thể ngăn cản hành động của hắn.
Tuy nhiên, đối với sự kiện lần này, Trần Mặc chính là nhà vật lý bản địa đầu tiên của Trung Quốc có được vinh dự nhận giải Nobel. Điều này có liên quan sâu sắc đến danh dự của quốc gia, cấp trên đã tức tốc cử những binh lính nhiều kinh nghiệm đến bảo vệ hắn.
“Sau khi các ngươi giải ngũ, có hững thú đến công ty của ta làm việc không?”
Trần Mặc nhìn bốn người họ: “Lương hàng năm là 3 triệu nhân dân tệ, ngoài ra còn có nhiều quyền lợi khác nhau”.
Khi thấy Trần Mặc trực tiếp đào người trước mặt mình, Lý Thành Chi cũng không quá bất ngờ, hắn cũng đang ngầm giới thiệu nhân tài cho Trần Mặc.
“Được.”
Bốn người gật đầu.
Khi yêu cầu bọn họ bảo vệ Trần Mặc, cấp trên cũng đã đặt những câu hỏi tương tự, nên khiTrần Mặc nói ra điều này, bọn họ không do dự mà đồng ý. Điều kiện làm việc ở công ty Kiến Hành Quân đương nhiên tốt hơn nhiều so với những công ty khác đang chiêu mộ bọn họ.
Sau khi phân công nhiệm vụ bốn người mới đến, Trần Mặc bắt đầu nhàn nhã chơi game bằng điện thoại di động ba chiều, cho đến khi máy bay được thông báo khởi hành thì hắn mới rời khỏi phòng chờ.
….
….
Thuỵ Điển.
Trong gian phòng kín của một quán rượu cao cấp, nơi đây có năm người, ba nam hai nữ đang ngồi quây quần với nhau. Tuy nhiên, bầu không khí ở đây vô cùng nặng nề và ngột ngạt, mỗi người đều đang chăm chú làm việc của riêng mình.
Hai người phụ nữ đang ngồi đối diện nhau, một người mặc áo len cổ lọ màu trắng, tay cầm một tờ tạp chí, trầm mặc như một đóa sen trắng trong tuyết, toát ra khí chất lạnh lẽo cô quạnh; người phụ nữ còn lại thì mặc một chiếc váy đen có cổ khoét sâu, để lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng của cô ta mím lại. Vô hình chung, cả hai người này mang đến cảm giác đối chọi gay gắt.
Ba người còn lại cũng đều đang làm chuyện của mình.
Một người đàn ông có râu, chăm chú đọc sách "Home in Ruins" trên tay, khuôn mặt không chút cảm xúc. Hai người còn lại thì đứng bên cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh, một người cao lớn một người thì gầy rộc, ngoại hình tương phản rất rõ rệt.
Không một ai mở lời bắt chuyện, tựa hồ như đang chờ đợi điều gì đó.
"Các ngươi nói xem, đến lúc nào thì quê hương chúng ta mới có thể yên bình?"
Người đàn ông gầy gò đứng ngắm cảnh bên cửa sổ lên tiếng mở lời, phá tan bầu không khí ngột ngạt này.
Hắn vừa dứt lời, âm thanh vọng lại tràn ngập trong gian phòng an tĩnh, bốn người kia đều quay ra nhìn người đàn ông gầy gò đó, sau đó tiếp tục làm chuyện của mình, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Người đàn ông có râu quai nón đặt cuốn sách xuống, nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ.
"Khi thần chết đến."
Câu trả lời của hắn đã khiến bầu không khí của căn phòng lại trở nên nặng nề gấp ngàn lần.
"Bớt nói những chuyện vô nghĩa đi, không bằng chúng ta thảo luận cùng nhau, để xem mục tiêu lần này là ai."
Người đàn ông cao to đứng bên cửa sổ hút một hơi xì gà rồi mở miệng.
"Chắc là người Trung Quốc kia."
Người đàn ông gầy gò nói.
"Trực giác đã nói cho ta biết, không phải người Trung Quốc đó đâu."
Người phụ nữ mặc áo cao cổ màu trắng buông quyển tạp chí xuống, cất giọng bằng một âm thanh yếu ớt.
Bạch Địch vừa lên tiếng, những người khác liền khựng lại. Không ai dám phản đối lời suy đoán này, bởi vì trực giác của cô ta luôn luôn rất chuẩn xác. Nhưng nếu không phải là người Trung Quốc kia thì còn có thể là ai, người nào có thể khiến cho tổ chức phải mạo hiểm hi sinh để đưa bọn họ đến tận đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi