Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 557: Tiếng súng trong rừng

Nhìn thấy vẻ sống chết mặc bay của người đàn ông lực lưỡng đó, A Nam có chút biến sắc, hắn tháo dây an toàn, thuận tay mở cửa rồi nhảy xuống bên vệ đường.
Những người vệ sĩ khác thấy tình hình không ổn, cũng vội vàng mở cửa nhảy ra theo.
Tuy bọn họ có thể đánh lái vào vành đai xanh bên cạnh để tránh va chạm với đối phương, nhưng xe của Trần Mặc lại ở phía sau họ không xa, nếu họ né một bên, thì giống như đang mở đường cho chiếc xe này lao thẳng vào Trần Mặc. Vì lẽ đó, bọn họ bắt buộc phải để cú va chạm này xảy ra.
Người đàn ông lực lưỡng nhìn thấy bọn họ nhảy ra khỏi xe, hắn ta bèn nở nụ cười ghê tởm, sau đó vươn tay mở cửa xe rồi nhảy xuống.
Rầm!
Tiếng va chạm khủng bố của hai chiếc xe đã làm rung chuyển cả một buổi sáng yên bình.
“Chết tiệt, đội trưởng, còn có một chiếc xe tải nữa ở phía trước.”
A Nam vừa ngã xuống vành đai xanh, hắn nhìn về phía sau nơi hai chiếc xe va chạm, đồng tử chợt co rút. Đằng sau chiếc xe địa hình, một chiếc xe tải hạng nặng khác đang lao thẳng về phía bọn họ.
“Nhìn thấy rồi.”
Vương Hải đương nhiên quan sát rõ ràng những diễn biến phía trước, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Từ đầu tới cuối sự việc diễn ra chưa đầy mười phút, một loạt động thái liên hoàn như vậy, chứng tỏ đối phương đã có sự chuẩn bị rất kỹ càng. Đầu tiên, bọn họ dùng vụ hỏa hoạn để dụ Trần Mặc đi đến đường Phượng Hoàng Bắc, sau đó giăng lưới phục kích ở nơi đây.
Xét theo tình hình, chiếc xe tải hạng nặng này có vẻ như đang muốn tông vào bọn họ.


Hắc Ưng nhìn xác tên lái xe trẻ tuổi trước mặt, biểu cảm vô cùng trầm trọng.
Đối phương ra tay rất quả quyết, tất cả các chiêu thức đều nhằm tấn công vào những bộ phận dễ bị tổn thương nhất trên cơ thể con người, mỗi một cú đấm đều khiến đối thủ mất hết khả năng chiến đấu, phong cách ra đòn như vậy đã chứng tỏ thân phận đặc vụ được đào tạo chuyên nghiệp của người này. May mắn, Hắc Ưng đã triệt hạ được hắn ta.
“Chủ tịch sắp xảy ra chuyện rồi, mau đi hỗ trợ ngay.”
Hắc Ưng nói với vệ sĩ bên cạnh.
"Được."
Hai người bọn họ cũng không kịp xử lý thi thể còn lại, vội vàng lên xe của mình rồi rời đi.
Rừm rừm…
Tiếng gầm của động cơ khiến sắc mặt của Hắc Ưng biến đổi, hắn ngoái đầu nhìn ra phía sau, đồng tử lập tức co lại.
Một chiếc xe tải hạng nặng đang lao về phía bọn họ, xét theo tốc độ này, xem ra đối phương không có ý định dừng lại.
"Mau rời khỏi đây."
Thấy tình hình không ổn, Hắc Ưng vội vàng tránh sang một bên.
Rầm rầm…
Cú va chạm cực mạnh khiến tất cả mọi người đều biến sắc.
Sau khi thấy chiếc xe của bọn họ đã bị tông vào vành đai xanh bên đường, chiếc xe tải hạng nặng kia liền ngông nghênh ngạo mạn phóng đi.
Trong xe, thanh niên lắm mồm đang đeo tai nghe, liếc nhìn gương chiếu hậu và cười xấu xa: "Chơi xe đụng cũng không tồi.”
Cùng lúc đó, Vương Hải nhìn chiếc xe tải hạng nặng đang lao tới, vội vàng bẻ lái và kéo phanh tay tạo ra một pha trượt bánh hậu quay đầu xe rồi tiếp tục gia tăng tốc độ.
"Đội trưởng, xe phía sau bị một chiếc xe tải hạng nặng tông vào, xe của bọn ta đã bị phá tan tành rồi, chúng ta đang nghĩ cách để nhanh chóng qua đó."
Vương Hải vừa quay đầu xe lại, nghe Hắc Ưng báo cáo xong thì sắc mặt lập tức thay đổi, nhìn xung quanh: "Chủ tịch, đường phía trước và sau đều bị chặn rồi, đối phương có hai chiếc xe tải hạng nặng, ở trong xe không an toàn, chúng ta cần phải xuống xe đi đến khu rừng bên cạnh để chờ hỗ trợ.”
“Ừ.”
Trần Mặc gật đầu đáp.
Nếu đối phương muốn mạng sống của mình, thì hắn không thể nào lao lên đối đầu trực diện được. Ngay lúc này, Trần Mặc không cần dùng não cũng biết, vụ hỏa hoạn ký túc xá nhân viên chỉ là mồi nhữ để dụ hắn ra ngoài mà thôi.
"Trân Châu, hãy đưa chủ tịch xuống xe rồi rút vào rừng cây."
"Đã hiểu."
Bạch Trân Châu tháo dây an toàn ngay khi xe vừa dừng lại, cô nhảy xuống xe, thuận tay lấy một chiếc vali, lấy tấm chống đạn bên trong để tạo thành một lá chắn đơn giản để bảo vệ nơi cửa xe.
“Bảo vệ Tiểu Ngư xuống xe trước.”
Trần Mặc vỗ lưng Tiểu Ngư rồi mở cửa xe.
“Ta muốn cùng xuống với ngươi.”
Tiểu Ngư ôm lấy cánh tay Trần Mặc, sắc mặt tái mét.
"Được."
Trần Mặc không đành lòng nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiểu Ngư, cô chỉ là một người bình thường, đương nhiên chưa từng gặp phải chuyện như vậy, cho nên đang vô cùng sợ hãi. Bất kể là ai đi nữa, nếu bản thân gặp phải chuyện này thì chắc chắn đều sẽ không thể bình tĩnh được.
"Đừng lo lắng, không sao đâu."
Sau khi động viên Tiểu Ngư một chút, hai người cùng nhau tiến vào rừng cây dưới sự bảo vệ của Bạch Trân Châu.
Rầm!
Chiếc xe tải hạng nặng phía trước tông vào hai chiếc ô tô rồi lao về phía bên này, sắc mặt Vương Hải biến đổi, chĩa súng về phía ghế lái.
Nhìn thấy khẩu súng trong tay Vương Hải, người đàn ông da trắng ngồi trên ghế lái không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng cúi người xuống.
Pằng Pằng Pằng!
Cảm nhận được ma sát của viên đạn khi sượt qua đỉnh đầu, sắc mặt người đàn ông da trắng kia trở nên tái nhợt.
Trước khi hành động, bọn họ không hề có đầy đủ thông tin về những vệ sĩ bên người Trần Mặc, không ngờ hắn ta lại có thủ hạ mạnh mẽ như vậy, tài thiện xạ của người này vô cùng đáng gờm.
Nếu vừa rồi chậm một chút, thì hắn bây giờ có lẽ đã đi gặp Thượng Đế rồi.
Không có thời gian cảm thán quá nhiều, người đàn ông da trắng nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn đường phía trước, làm chủ tay lái rồi lao thẳng xe về chỗ Vương Hải đang đứng.
Rầm!
Sau khi cảm nhận được một chấn động cực lớn, chiếc xe tải hạng nặng đã va chạm với chiếc xe Trần Mặc ngồi. Khi nhìn thấy Trần Mặc đã vào rừng cây, hắn ta cũng không lo mục tiêu bị đâm chết nữa.
Giây tiếp theo, người đàn ông da trắng cởi dây an toàn, cầm súng trong tay bắn về hướng Vương Hải nhảy ra ngoài.
Đoàng đoàng đoàng……
Pằng pằng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi