Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 850: Vắc xin số 2 thành công

Cô sợ hãi đến mức hét lên thành tiếng: "Á... Đừng qua đây, cút ra."
"Thả ta ra."
"Cầu xin các ngươi thả ta ra."
"..."
Đám người đang vây quanh giường bệnh đột nhiên quay đầu nhìn nhau, ánh mắt nhìn Lâm Quân Quân của bọn họ có chút bất định, một người trong số đó chính là Trần Mặc.
Đã 4 ngày trôi qua kể từ đợt tiêm vắc xin đầu tiên. Sau khi tiêm vắc xin đợt hai vào ngày hôm qua, Lâm Quân Quân chìm trong hôn mê suốt đêm, các chỉ số sinh tồn vẫn duy trì ở mức bình thường, cô ấy dường như đã ngủ thiếp đi. Hai bệnh nhân được tiêm cùng một loại vắc xin cũng biểu hiện các dấu hiệu tương tự.
Sáng nay, nhóm nghiên cứu tiến hành xét nghiệm máu, bọn họ phát hiện nồng độ kháng thể trong máu Lâm Quân Quân đã đủ để hình thành sức đề kháng chống lại virus Reedman. Hơn nữa, virus Reedman trong cơ thể của Lâm Quân Quân cũng gần như đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Nhóm nghiên cứu vô cùng ngạc nhiên vui mừng trước kết quả này, điều đó chứng tỏ vắc xin của bọn họ đã phát huy tác dụng. Nhưng Lâm Quân Quân vẫn không tỉnh dậy, bọn họ cũng không xác định được đó có phải là tác dụng phụ khác do vắc xin gây ra hay không.
Lúc này, Lâm Quân Quân vừa tỉnh dậy lại la hét giống như đang phát bệnh, nhóm nghiên cứu cũng không chắc cô ấy rốt cuộc đã khỏi bệnh hay chưa.
"Cô Lâm Quân Quân, cô Lâm Quân Quân.”
Trần Mặc thử gọi hai tiếng.
Nghe thấy Trần Mặc gọi tên mình, Lâm Quân Quân trở nên tỉnh táo hơn một chút, tiếng la hét cũng nhỏ hơn rất nhiều. Cô nhìn chằm chằm Trần Mặc, nhưng nội tâm vẫn phát sinh một chút sợ hãi.
"Ngươi làm gì vậy? Đừng dùng ta làm vật thí nghiệm. Ta không khỏe mạnh, không thể sinh ra một đứa trẻ khỏe mạnh. Các ngươi thả ta ra đi...Mẹ ơi huhu..."
"..."
Một số bác sĩ đang đứng xung quanh giường bệnh cũng có chút không nói nên lời, bệnh nhân trông có vẻ bình thường, nhưng biểu hiện lại không hề bình thường, tình huống này là sao đây?
"Chúng ta là bác sĩ, cũng không bắt ngươi làm vật thí nghiệm.”
Trần Mặc nói.
"Bác sĩ?”
Lâm Quân Quân lẩm bẩm hai tiếng, cô lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn những người đang đứng xung quanh giường. Bọn họ không giống như những người ngoài hành tinh trong giấc mộng của cô mà giống những người mặc trang phục phòng hoá trong phim ảnh.
"Các ngươi là bác sĩ thật sao?"
Lâm Quân Quân mở miệng nói.
Câu hỏi này khiến tất cả mọi người có mặt đều ngạc nhiên vui mừng.
"Đây là phòng cách ly của bệnh viện Thủ đô Thang Sơn, bọn ta đều là bác sĩ điều trị cho ngươi, những gì ngươi thấy trước đây đều là ảo giác."
Trần Mặc nói.
"Điều trị? Ta bị bệnh gì vậy?"
Lâm Quân Quân có chút hoảng.
"Bị nhiễm virus Reedman."
Virus Reedman? Câu nói này như một tiếng chuông lớn vang vọng trong tâm trí của Lâm Quân Quân, những ký ức trong quá khứ ùa về như triều cường.
Tin tức về virus Reedman đã được lan truyền trước khi Lâm Quân nhìn thấy người ngoài hành tinh. Cô biết những người bị nhiễm virus Reedman thường sẽ phát điên rồi tử vong, nhưng không ngờ bi kịch đó lại đổ ập xuống người mình.
"Bác sĩ, ngươi có thể cứu ta không? Cứu ta với, ta không muốn chết đâu, mẹ ơi huhu..."
Lâm Quân Quân gào khóc, giọng nói còn kèm theo sự hoảng sợ.
"Đừng khóc, chúng ta vẫn đang điều trị cho ngươi. Hiện tại, ngươi đã tỉnh táo trở lại, chứng tỏ phương thức trị liệu của chúng ta đã có hiệu quả."
Lời giải thích của Trần Mặc khiến Lâm Quân Quân ngừng khóc, cô ngây người nhìn hắn, nước mắt còn vương trên hàng mi, bộ dáng vô cùng đáng thương: "Vậy tiếp theo, các ngươi sẽ điều trị cho ta như thế nào?"
"Chúng ta cần phải xem xét liệu loại thuốc mới này có gây ra tác dụng phụ cho ngươi hay không, cho nên chúng ta cần phải kiểm tra toàn thân của ngươi.”
"Ngươi kiểm tra toàn thân cho ta sao? Ta thậm chí còn chưa từng yêu ai."
"Phù..."
"Hahahahaha..."
Đám người trong phòng cách ly đột nhiên bật cười thành tiếng.
Lâm Quân Quân đã khôi phục ý thức, chứng tỏ vắc xin của bọn họ có thể chống lại virus Reedman, mỗi một thành viên trong nhóm nghiên cứu đều vô cùng vui mừng. Nhưng cô gái lại đột nhiên thốt ra câu nói nhạy cảm để đáp lại với Trần Mặc, khiến cho tất cả bọn họ tạm thời được giải toả khỏi những áp lực đã tích tụ trong thời gian vừa qua.
"Giao cho ngươi, Viện sĩ Trần."
Ngũ Băng trêu đùa Trần Mặc.
"Giao cho ngươi."
Thạch Hoành Đồ và Mễ Sấm cũng đồng thời vỗ vai hắn, nở nụ cười hiểu ý rồi rời khỏi, chỉ để lại một nữ y tá trong phòng cách ly.
"Ta không phải chuyên gia, này, bác sĩ Mễ, viện sĩ Ngô, nhóm trưởng Thạch..."
"Ngươi không phải chuyên gia thì bọn ta chắc phải về quê làm ruộng rồi."
Mễ Sấm để lại một câu chắc nịch rồi đóng cửa phòng
Phòng cách ly trở nên yên lặng, Trần Mặc tiếp tục quan sát Lâm Quân Quân trên giường bệnh. hắn có thể phát hiện một chút huyết sắc trên khuôn mặt tái nhợt của cô gái này.
Sau khi trở lại viện nghiên cứu, Thạch Hoành Đồ và những người khác bắt đầu chờ đợi, các nhóm nghiên cứu khác cũng đứng ngồi không yên cùng với bọn họ. Một giờ đồng hồ tựa như một năm, ai nấy đều rất sốt ruột lo lắng.
Hy vọng thành công nhen nhóm trong lòng mỗi người, bọn họ đều muốn chấm dứt cuộc khủng bố sinh học khiến cả thế giới phải khiếp sợ ngay trong ngày hôm nay.
Trần Mặc đi vào phòng với một bản báo cáo trong tay, tất cả mọi người đều đứng lên, nhìn về phía hắn với ánh mắt đầy mong đợi, căn phòng trở nên yên lặng như tờ.
Trần Mặc liếc nhìn xung quanh rồi mới mở miệng nói.
"Bệnh nhân đã hồi phục ý thức, không có triệu chứng dị ứng hay trúng độc. Kết quả xét nghiệm máu đã cho thấy một vài chỉ số bất thường, nguyên nhân là do mắc bệnh lâu ngày, dẫn đến hiện tượng rối loạn nội tiết tố và rối loạn chuyển hóa. Nồng độ kháng thể trong cơ thể bệnh nhân đã đủ để hình thành sức đề kháng chống chọi với virus Reedman mà không gây ra tác dụng phụ, vắc xin số 2 đã thành công."
P.s: cầu KP~
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi