Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 591: Trao nhẫn

Mẹ Trần và mẹ Hà đang bưng từng đĩa thức ăn nóng hổi đặt lên bàn, Tiểu Ngư thấy Trần Mặc trở về thì đứng lên chào đón, Hân Hân và Tiểu Man đang chơi trò chơi trên ghế sô pha cũng ngẩng đầu lên chào hắn
Trần Mặc cất cặp xách, thay dép, rồi ngồi vào bàn ăn cùng cả nhà. Hai người lớn đều đang rất vui vẻ, thương tích của Tiểu Ngư đã lành hẳn
"Tiểu Ngư, ngươi ăn nhiều một chút đi. Trong khoảng thời gian ngươi bị thương, thân thể cũng hao gầy đi rồi.”
Mẹ Trần căn dặn.
Dạo gần đây, Tiểu Ngư luôn bị hai người lớn ép uống canh gà và ăn các thực phẩm bổ dưỡng, cô cảm thấy chính mình sắp được nuôi thành heo tới nơi rồi. Nhưng trong mắt người mẹ, con cái vẫn luôn gầy gò ốm yếu, nên cô đành phải ngoan ngoãn nghe theo.
"Vết thương của ngươi đã lành, nên từ giờ phải chăm sóc thân thể của mình cho tốt. Ngươi sắp phải mang thai, sức khỏe của ngươi có thể ảnh hưởng đến đứa trẻ."
“Đúng đúng đúng.”
Mẹ Trần cũng đồng ý.
Sắc mặt Tiểu Ngư lập tức đỏ lên: "Mẹ, ta vẫn chưa có."
"Cho nên ta mới bảo ngươi chuẩn bị."
Hai vị phụ huynh người tung kẻ hứng, khiến Tiểu Ngư ngượng ngùng vô cùng.
Tiểu Man và Hân Hân lại âm thầm cười nhạo trên nỗi đau của người khác, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Tiểu Ngư, hai đứa nhỏ vội vàng vùi đầu ăn cơm.
"Tiểu Mặc, vết thương của Tiểu Ngư hiện đã lành, ta và mẹ của Tiểu Ngư cũng yên tâm hơn. Chúng ta dự định sẽ trở về nhà vào sáng sớm ngày mai. Ngươi ở đây thì nhớ chăm sóc thật tốt cho Tiểu Ngư, biết chưa?”
Mẹ Trần nói.
“Mẹ, hai người cứ ở lại đây đi.”
Trần Mặc dừng đôi đũa trong tay rồi nói.
"Ta đã dành hơn nửa đời người ở Hoa Thành rồi, bạn bè thân thích đều ở nơi đó. Nếu chúng ta ở đây, muốn tìm một người để trò chuyện tâm tình cũng không có, công việc nhà thì cũng do người máy và người làm thuê lo toan cả, hai người chúng ta đều không cần động tay. Hai ngày nay. nếu không có mẹ của Tiểu Ngư đi mua sắm và nói chuyện cùng, có lẽ ta nhàn hạ quá mà sinh bệnh mất thôi.
Ngươi và Tiểu Ngư đều là những người trẻ tuổi, đều có công có chuyện của bản thân, không thể lúc nào cũng bên cạnh chúng ta được. Hơn nữa, cha ngươi còn ở nhà đợi ta, ông ấy không có ai bầu bạn cũng không ổn.”
Sau khi mẹ Trần nói xong, mẹ Tiểu Ngư cũng gật đầu.
"Được rồi."
Trần Mặc biết mình chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.
Người xưa hoài cổ, khi đã bận bịu hơn nửa cuộc đời, bọn họ cũng không quen nghỉ ngơi hưởng thụ như những phu nhân quý phái. Cuộc sống vốn tràn đầy những thăng trầm ngược xuôi, nhưng một số thói quen thì không thể thay đổi, hắn cũng không thể ép buộc họ.
"Các ngươi trở về chú ý sức khỏe, khi rãnh rỗi thì đi du lịch cùng bạn bè."
“Được.”
Hai người già cũng đồng ý.
“Tiểu Man, ngươi có ở lại với chị ngươi chứ?”
Trần Mặc nhìn Tiểu Man hỏi.
"Yên tâm anh rể, ta sẽ không khách sáo với ngươi đâu, sinh sống trong một ngôi biệt thự như thế này đúng là ước mơ của ta. Nhưng ta cũng chỉ có thể ở đây một thời gian thôi, ta phải trở về trường làm đồ án tốt nghiệp.”
Tiểu Man nói.
Ăn tối xong, cả nhà cùng đi dạo chợ đêm rồi mới về biệt thự Hương La Than.
Trời đã khuya, Trần Mặc ngồi ở trên giường, ngắm nhìn hộp nhẫn trong tay. Đây là cặp nhẫn được đặt làm riêng tại công ty Thông Linh, bọn họ đã làm xong và giao cho hắn vào ngày hôm nay.
Hoa văn trên chiếc nhẫn trông như những sợi tóc màu vàng óng, màu sắc hoàn toàn trùng khớp với mẫu thiết kế của hắn. Dưới ánh đèn, Trần Mặc có thể lờ mờ thấy được những điểm sáng trên bề nhẵn bóng, đó chính là những chi tiết tượng trưng cho những chiếc vảy cả.
Các đường nét đều vô cùng tự nhiên, mỗi điểm chế tác đều vô cùng tinh xảo, những điều này đã chứng tỏ, người thợ kim hoàn đã thực sự chăm chút cho cặp nhẫn này.
Dạo gần đây, Trần Mặc chỉ tập trung tâm tư vào việc trả thù CIA, bây giờ mọi chuyện đã kết thúc rồi, hắn cũng nên quan tâm đến Tiểu Ngư nhiều hơn.
Cô ấy bị thương vì hắn, nên hắn phải cố gắng bù đắp cho cô, ít nhất thì cũng phải khiến cô ấy cảm thấy hạnh phúc hơn nữa.
Khi Trần Mặc đang nghĩ cách để tặng nhẫn cho Tiểu Ngư, cửa phòng tắm đột nhiên bật mở.
Hắn nhìn thấy Tiểu Ngư đi ra thì vội vàng cất chiếc nhẫn đi. Tuy nhiên, khi ánh mắt rơi vào người Tiểu Ngư, hắn thoáng sững sờ trong chốc lát.
Đôi chân thon thả tiếp xúc với không khí, hơi nước còn đọng trên làn da hồng hào, mái tóc dài xõa trên vai, đỉnh núi tuyết không thể che đậy.
Tiểu Ngư đang mặc chiếc váy ngủ bằng lụa trắng, chất liệu trở nên mờ ảo trong suốt dưới ánh đèn, phác họa thân hình mảnh mai thấp thoáng.
Trần Mặc đột nhiên cảm thấy nóng bừng cả người.
"Ông xã, có đẹp không?"
Bắt gặp ánh mắt si mê của Trần Mặc, Tiểu Ngư cảm thấy vô cùng hưởng thụ, tâm tình tràn đầy ngọt ngào. Người phụ nữ nào cũng muốn được người đàn ông mình yêu khen ngợi tán thưởng, Tiểu Ngư cũng không phải ngoại lệ.
“Rất đẹp.”
Trần Mặc vươn tay, bắt lấy vòng eo của Tiểu Ngư, sau đó ôm cô vào trong lòng mình. Nhưng khi nhìn lên bờ vai của Tiểu Ngư, hắn có chút thất thần.
Vết thương của Tiểu Ngư tuy đã lành, nhưng vẫn để lại vết sẹo màu hồng nhạt có kích thước bằng ngón tay cái.
“Vết thương vừa mới bong vảy thôi, nhưng có lẽ vết sẹo này không thể biến mất được.”
Tiểu Ngư sờ sờ vết sẹo, đáy mắt ẩn hiện cảm xúc thất vọng.
Làn da của Tiểu Ngư rất trắng và mịn màn, nên dù là một vết sẹo cỡ ngón tay cái trên vai thì cũng sẽ rất dễ bị nhìn thấy. Mỗi khi cô mặc váy hai dây hoặc trang phục lộ vai, vết sẹo này sẽ ảnh hưởng đến thẩm mỹ tổng thể.
“Không sao, nó nhất định sẽ mất đi.”
Trần Mặc đương nhiên nghe ra sự biến đổi trong tâm tình của Tiểu Ngư, hắn bèn an ủi cô.
Cấp thẩm quyền [Thực Tập Sinh] của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật có rất nhiều công thức kem bôi xóa sẹo, nhưng hắn vốn chỉ tập trung vào các công nghệ kỹ thuật có độ khó cao chứ không chú trọng vào mỹ phẩm và các sản phẩm chăm sóc da. Nhưng nếu Tiểu Ngư cần, hắn vẫn có thể điều chế cho Tiểu Ngư một loại kem bôi xóa xổ vết sẹo.
Tiểu Ngư nhìn Trần Mặc rồi hỏi: “Nếu không mất đi thì sao?”
Trần Mặc kẽ dụi vào mũi cô: "Ta nói nó sẽ mất thì nhất định sẽ mất mà. Nếu nó không mất, thì ngươi cứ xăm một chú heo Peppa ở đây, sau đó trở thành gái giang hồ luôn.”
“Có ngươi trở thành giang hồ ấy.”
Tiểu Ngư cười tươi như hoa, càm xúc buồn bã trong lòng liền bay biến: “Nếu không xóa vết sẹo này được, thì ta sẽ xăm một bông hoa nhỏ lên đó, sau đó trở thành một yêu tinh gợi cảm để quyến rũ ngươi."
"Ngươi đã đủ quyến rũ ta rồi, vết sẹo nhất định sẽ lành, tin ta đi."
"Ừ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi