Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1197: Không chịu thua

Bầu trời đang thay đổi.
Trần Mặc là người đầu tiên biết được đủ loại tin tức như vậy, nhưng so với nỗi kinh hoàng của những người khác, hắn lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều. Dù sao đi nữa, hắn đã chứng kiến các cuộc chiến tranh lớn nhỏ trong quá trình thay đổi nền văn minh trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật. Ngoài ra, hắn cũng là người hiểu rõ hơn bất kỳ ai về mức độ to lớn của vũ trụ, hay ý nghĩa của công nghệ kỹ thuật ngoài hành tinh.
Triệu Mẫn, Tiểu Ngư, Lý Lăng Phong, Julie, Vương Hải, Chung Lôi, tất cả mọi người đều có những cảm xúc không giống nhau.
Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm khắp phòng họp, thậm chí tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy rõ. Ngoại trừ các vị quản lý cấp cao có mặt tại đây, Chung Lôi, Vương Hải và những người đang ở nước ngoài cũng sử dụng công nghệ ảnh chiếu ba chiều để tham dự cuộc họp này.
Vương Hải vô cùng trầm tĩnh, liếc nhìn hình chiếu ba chiều của phòng họp rồi bình tĩnh nói: “Mấy ngày trước, một mảnh vỡ phi thuyền đã rơi xuống Congo, đường kính khoảng chừng năm mét, hiện giờ đang ở trong tay của chúng ta. Vì không muốn bị lộ, ta đã giao nó này cho Hope bảo quản. Tuy nhiên, quan chức Congo muốn chúng ta giao vật thể này cho bọn họ, ta cần phải làm gì bây giờ?”
Khi trông thấy Trần Mặc vẫn không mở miệng nói gì, Vương Hải tiếp tục bổ sung thông tin, vung tay ra lệnh trình chiếu hình ảnh mảnh vỡ phi thuyền.
“Mảnh vỡ phi thuyền ở trong tay chúng ta là một trong những tàn tích ngoài hành tinh có kích thước lớn nhất châu Phi, trông giống như là mảnh vỡ của một loại vũ khí nào đó. Hiện giờ, một số quốc gia nhìn chằm chằm vào chúng ta, bao gồm cả Angola và Zambia liền kề.”
Vương Hải vẫn chưa dừng lại, phất tay để mở ra bản đồ phân bổ thế lực ở nơi đó.
“Nếu như không chịu giao vật thể này ra, phía Hope sẽ phải hứng chịu đòn tấn công của quan chức Congo, Angola nhất định sẽ tìm cách cướp đoạt, Zambia cũng ra tay động thủ, tạo thành thế cục bị bao vây từ ba phía. Vì lẽ đó, phía Hope đang chịu áp lực rất lớn, bất kể giao cho ai đi nữa thì cũng phải đắc tội với hai phe còn lại. Tuy nhiên, thế giới bên ngoài vẫn chưa biết Hope chính là người làm việc dưới trướng chúng ta.”
Sau khi nghe xong, tất cả mọi người đồng loạt chuyển dời tầm mắt về phía Trần Mặc. Đối với những sự việc nghiêm trọng như thế này, hắn là người duy nhất có quyền làm chủ.
Trần Mặc suy tư một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mở miệng.
“Hiện tại, khói lửa chiến tranh đang được châm ngòi khắp bốn phía, Châu Phi không có bất kỳ cường quốc nào để toạ trấn, nơi đó cũng vô cùng lạc hậu, nhưng lại sở hữu nguồn tài nguyên màu mỡ. Chúng ta khai thác tài nguyên ở nơi đó, đồng thời cũng đã sắp xếp một số chiến lược vũ trang nhằm bảo vệ nguồn lực của tập đoàn chúng ta. Vậy nên, đối với những món vật rơi vào tay, chúng ta nhất quyết không thể chịu thua mà giao ra như vậy, ngược lại có thể lợi dụng tình huống hỗn loạn để tranh giành một chút.
Ba nước kia đều rất yếu ớt, căn bản không thể uy hiếp đến chúng ta. Cho dù bọn họ công khai mâu thuẫn với Hope, các ngươi cũng hãy đến giúp đỡ hắn ta một phen.
Vương Hải, ngươi cử người mang mảnh vỡ phi thuyền đến giao lộ Tazania, sau đó Chung Lôi ngươi hãy mang nó đến nhà máy của Trang bị Quân Kiến, lựa chọn thời cơ thích hợp để và vận chuyển nó trở lại Trung Quốc. Bên cạnh đó, Hope hãy tuyên bố rằng hắn đã thực hiện giao dịch với tập đoàn Kiến Hành Quân, trao đổi mảnh vỡ phi thuyền với robot chiến tranh cùng một số trang bị quân sự khác để khuếch trương thế lực.”
Trong phòng họp, tất cả mọi người đều nuốt nước miếng, bọn họ đã bị quyết định điên cuồng lần này của Trần Mặc làm cho nhiệt huyết sôi trào.
Đồ vật đã về tay bọn họ, vậy mà lại muốn bọn họ chịu thua giao ra, đây đương nhiên là chuyện không thể nào. Bọn họ đang nắm giữ nền tảng kỹ thuật cường đại nhất thế giới, cho nên cần gì phải sợ nữa? Ngay cả khi đối mặt với các cường quốc hàng đầu thế giới, bọn họ cũng không hề sợ hãi.
“Giết chết bọn chúng.”
Vương Tư Gia đột nhiên hét lên vì quá phấn khích, khiến cho ai nấy trong phòng họp đều bị dọa cho hết hồn. Khi phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn về phía mình, cô ấy vẫn không quên nở một nụ cười thục nữ, sau đó ngượng ngùng ngồi xuống.
Khi biết một nữ thần kỹ thuật hướng ngoại sinh động như Vương Tư Gia không ngờ lại còn có một bộ mặt dọa người như vậy, đám người Vệ Triết và Lâm Thư đang ngồi ở cạnh đó cũng không khỏi lạnh sống lưng khi nhìn thấy nụ cười ngượng ngùng của cô ta. Bọn họ đều vô thức xê mông, ngồi dịch ra xa Vương Tư Gia một chút, cô nàng này chắc chắn là một nhân vật nguy hiểm.
Chung Lôi vòng hai tay ở trước ngực, đồng ý gật đầu nói: “Chính xác là có thể, chúng ta làm ăn quang minh chính đại, mảnh vỡ phi thuyền đổi lấy vũ khí, làm sao lại không thể? Tất nhiên, nếu như bọn họ quá “nhiệt tình” với chúng ta, chúng ta cũng không thể thiếu đi chút nhiệt tình nào.”
“Đúng vậy.”
Chu Hà cũng mở miệng nói, đồng thời liếm liếm bờ môi rực lửa của mình. Bởi vì cũng đã từng là quân nhân, cho nên thời thế loạn lạc này đã khơi dậy những nhân tố chiến binh của cô ấy.
Trần Mặc nhìn về phía Triệu Mẫn đang chống cằm suy tư, cô ấy vẫn là ngự tỷ cao lãnh lạnh lùng như cũ. Nhưng khi Triệu Mẫn ngẩng mặt lên, cô ấy lại đột nhiên nở một nụ cười với Trần Mặc.
Nhìn thấy nụ cười này của Triệu Mẫn, những người ở bên trong phòng họp đều rét run, Trần Mặc cũng có chút cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Trần Mặc nhìn về phía Vương Hải, người vẫn luôn duy phong thái trầm lặng già dặn từ đầu đến cuối, đích thị là một gã tướng tài ba. Vương Hải cũng nhìn thấy ánh mắt của Trần Mặc, trong lòng không thể giấu được vẻ phấn khởi. Cho tới bây giờ, Vương Hải vẫn luôn tỉnh táo chững chạc, hiếm khi ý chí chiến đấu bừng bừng đến như vậy.
“Chuyện này giao cho các ngươi, dùng hết khả năng của mình thu xác các mảnh vỡ của phi thuyền càng nhiều càng tốt.”
“Nhất định hoàn thánh sứ mệnh.” Vương Hải hưng phấn nói.
Nhận được mệnh lệnh của Trần Mặc, bộ máy khổng lồ của tập đoàn Kiến Hành Quân bắt đầu điên cuồng vận hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi