Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 327: Sự công nhận

Khi mua nhà cho cha mẹ, Trần Mặc cũng đã tặng cho gia đình dì Trân một căn tương tự. Mỗi căn nhà có giá gần ba chục triệu, bên trong được trang bị đầy đủ nội thất tiện nghi.
Môi trường và hệ thống an ninh của tiểu khu này rất tốt, cho nên cả hai nhà đều đã chuyển tới đây sinh sống, vừa có thể chăm sóc lẫn nhau, vừa dễ dàng qua lại thăm hỏi. Cha mẹ hắn ở quê cũng sẽ có người nói chuyện cùng.
"Dì Trân, chú, năm mới vui vẻ."
Tiểu Ngư vừa vào cửa thì đã lên tiếng chào hỏi.
"Ôi, tiểu Mặc và Tiểu Ngư về rồi này."
Nhìn thấy Tiểu Ngư, trên khuôn mặt dì Trân tràn ngập vui mừng. Bà rất thích cô gái hiểu chuyện này, cho nên lúc đầu mới có ý định giới thiệu Tiểu Ngư cho Trần Mặc.
"Đồ ăn vừa xong rồi, mau vào đi, vừa ăn cơm vừa nói chuyện."
"Đây là tiền lì xì của ta và dì Trân cho ngươi."
Trương Dương lấy ra hai bao lì xì đưa cho Tiểu Ngư.
"Cảm ơn chú."
Tiểu Ngư nhận bao lì xì và cười nói.
"Anh, chị dâu."
Nhìn thấy hai người, Trương Hân Hân vội vàng chạy tới: "Năm mới vui vẻ. Anh, tiền lì xì của ta đâu?"
Trần Mặc lấy ra một bao lì xì đưa cho Hân Hân: "Kỳ nghỉ năm nay, sao không tới chỗ bọn ta?"
"Sợ quấy rầy thế giới riêng của hai người, ta mà đến đó thì lại bị các ngươi cho ăn cơm chó, ta không muốn làm bóng đèn, ta không thèm đi đâu."
Hân Hân cười hì hì, không chút khách sáo mà cất lì xì đi.
Bảy người ngồi vào bàn, khác với những năm trước, năm nay đã có thêm một người trên bàn ăn, chính là Tiểu Ngư. Tiểu Ngư cũng không còn căng thẳng như lúc đầu nữa, cô đã bắt đầu thích ứng với phong cách sinh hoạt của gia đình Trần Mặc. Nhận được sự công nhận và chúc phúc của người nhà hắn chính là điều may mắn đầu năm của cô.
"Tiểu Mặc, hai ngươi phải nhanh chóng lên, cha mẹ ngươi ở nhà suốt ngày nhắc đến chuyện bế cháu trai đấy. Tiểu Ngư, ngươi thấy thế nào?"
Trương Dương trêu ghẹo.
"Ta nghe theo Trần Mặc."
Da mặt Tiểu Ngư vốn mỏng, bị Trương Dương hỏi như vậy, sắc mặt có chút ửng đỏ. Cô đáp một tiếng rồi rót rượu cho cha Trần và Trương Dương.
"Chuyện này không vội, cũng đã hơn hai mươi năm rồi, cha mẹ ta cũng không ngại chờ thêm vài năm đâu."
Trần Mặc nói.
"Ai nói ta không vội, ta còn nóng lòng muốn bế cháu trong năm nay luôn ấy chứ."
Mẹ Trần nói.
"Anh, dì cả chế giễu ta, ngươi và chị dâu mau sinh một thằng cu mập mạp đi, ta muốn làm cô."
Lời nói của Hân Hân khiến tất cả mọi người đều phải bật cười. Bữa cơm đoàn viên diễn ra trong bầu không khí ấm áp.
Sau khi cơm nước xong, người hai nhà mới rời khỏi nhà và đi dạo phố. Hiện tại, hai nơi quảng trường và chợ hoa đều rất náo nhiệt, người người tấp nập, khắp nơi đều đang chúc mừng năm mới.
Không ít người đều cùng đi với người nhà, trên mặt đều mang nụ cười. Trần Mặc và Tiểu Ngư cũng vậy, hai người nắm tay nhau, lẳng lặng đi theo cha mẹ.


“Trụ sở chính của công ty Kiến Hành Quân đã được hoàn thành.”
Triệu Mẫn gọi cho Trần Mặc.
Hôm nay là mồng bốn Tết. Mấy ngày qua, Trần Mặc đã đi du lịch cùng cha mẹ. Kỳ nghỉ lễ vui vẻ cũng sắp kết thúc rồi, Triệu Mẫn gọi cho hắn cũng không phải chuyện ngoài ý muốn gì.
“Năm trước, ta đã cho người làm thêm giờ để kịp hoàn thành trụ sở chính trước hạn. Đáng lẽ ta phải thông báo cho ngươi sớm hơn, nhưng ngươi và Tiểu Ngư đều đã rời công ty vào lúc đó, ta lại không muốn làm phiền hai người, cho nên bây giờ mới nói, cũng không trễ hơn mấy ngày.”
Triệu Mẫn giải thích.
“Ừm, ngày mai ta sẽ cùng Tiểu Ngư quay về.”
Trần Mặc lên tiếng trả lời.
“Nói chuyện điện thoại cũng không tiện. Khi nào ngươi về, ta sẽ nói với ngươi kỹ hơn về chuyện dọn vào trụ sở chính. Chúc mừng năm mới.”
Triệu Mẫn nói.
“Chúc mừng năm mới.”
Trần Mặc cúp điện thoại, sau đó quay đầu nhìn mẹ mình đang trêu đùa chú chó con. Đó là một con chó nhỏ lông vàng, ý tưởng mua thú cưng này là của Tiểu Ngư.
Sau khi hắn và Tiểu Ngư về thành phố để làm việc, không có ai ở nhà cùng cha mẹ, thú cưng sẽ giúp bọn họ không cảm thấy quá cô đơn. Cha mẹ ở nhà nhàn rỗi thì chơi đùa với thú cưng, hay dắt chó ra ngoài đi dạo cũng được.
Trần Mặc có đề nghị cha mẹ chuyển đến thành phố Tân Hải, nhưng cha mẹ đều không muốn đến đó. Bọn họ đã sống ở thành phố này từ khi còn nhỏ, cả đời cũng không muốn rời đi, vì nếu đi thì không có bạn bè người thân ở bên cạnh, lúc đó lại càng khó chịu hơn.
Trần Mặc cũng không ép buộc, dù sao hắn cũng chỉ mất vài tiếng đồng hồ là có thể về tới nhà, nói chuyện hay ăn bữa cơm bên gia đình vẫn có thể làm được.
“Mẹ à, chiều mai con phải quay lại công ty rồi.”
Trần Mặc vừa dứt lời, nụ cười trên mặt mẹ Trần như chợt tắt, bàn tay đang trêu chọc chú chó con cũng dừng lại, trong ánh mắt của bà hiện lên tia bất đắc dĩ. Bà cảm giác con trai mình về nhà chưa bao lâu, thế mà giờ đã phải đi nữa rồi.
Con trai có sự nghiệp, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh làm bạn với bà được.
“Được.”
Mẹ Trần gật đầu rồi nhìn về phía Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư à, ngươi ở đó nhớ chăm sóc cho Tiểu Mặc thật tốt, hắn bình thường chẳng chú ý ăn uống gì đâu. Có ngươi ở bên cạnh, ta cũng yên tâm hơn.”
“Con biết rồi, mẹ.”
Tiểu Ngư mỉm cười gật đầu, bây giờ cô đã dần quen thuộc với thân phận con dâu: “Sau này, vào dịp cuối tuần hoặc ngày lễ, chúng ta sẽ thường xuyên trở về.”
“Ài, vậy thì tốt quá.”
Trên mặt mẹ Trần lộ ra nụ cười vui vẻ.
“Tiểu Mặc này, hôm qua cậu ngươi có đến tìm chúng ta.”
Cha Trần ở bên cạnh chần chừ một chút rồi mở lời, cả hai vợ chồng đều nhìn về phía Trần Mặc. Bây giờ con trai đang lo liệu việc trong nhà, sẽ không tốt nếu bọn họ giấu hắn một số chuyện.
“Anh họ ngươi đang thiếu vốn làm ăn, muốn mượn chúng ta năm trăm ngàn.”
Mẹ Trần cũng tiếp lời, còn chuyện có cho mượn hay không thì bà không xen vào.
Trần Mặc bình tĩnh ngồi trên sofa, nhẹ nhàng gật đầu với cha mẹ: “Chúng ta cứ cho mượn đi.”
“Ài, vậy thì tốt.”
Bấy giờ thì mẹ Trần mới nở nụ cười thoải mái. Bà sợ con trai này để bụng chuyện xưa, dù sao thì chuyện năm đó cũng không vui vẻ gì, mà lúc đó Trần Mặc đã có ký ức rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi