Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 352: Chính thức gặp mặt

“Chuyện Trần Mặc và Tiểu Ngư sẽ đăng ký kết hôn vào ngày mai, cha mẹ của Tiểu Ngư đều biết rồi chứ?”
Trần Sơn Hà lên tiếng trước.
“Biết, Tiểu Ngư và Tiểu Mặc cũng đã nói với ta về chuyện này rồi.”
Hà Chính Hoa tiếp lời nói.
“Đứa trẻ Tiểu Ngư này vừa thông minh, lại vừa hiểu chuyện. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Ngư, thì ta đã thích con bé rồi. Chúng ta đều rất tán thành chuyện của chúng nó. Vốn dĩ chúng ta muốn đích thân đến nhà họ Hà để cầu hôn, nhưng Trương Dương nói các ngươi đang trên đường đến đây, nên chúng ta liền đặt một bàn ăn ở đây.”
Mẹ Trần Mặc cười nói.
“Không sợ các ngươi cười nhạo, từ khi chuyện Tiểu Ngư và Tiểu Mặc nhà các ngươi đang hẹn hò với nhau vỡ lỡ ra, gia đình bên ta đã có chút ầm ĩ. Nếu như để các ngươi qua đó, sợ rằng sẽ đụng phải những rắc rối không đáng có.”
Vương Lan, mẹ của Tiểu Ngư, cũng lên tiếng.
Khi cả hai gia đình đang chính thức gặp mặt nhau, đều là cha mẹ đôi bên nói chuyện với nhau, Trần Mặc và Tiểu Ngư cũng không nói được gì, chỉ có thể ngồi yên lặng nhìn mọi người.
Tiểu Man và Trương Hân Hân đều vùi đầu xuống bàn, nhai nuốt một cách khó nhọc. Đây chắc chắn là một khách sạn cao cấp, cái bàn này chắc cũng không ít tiền, cho nên hai cô phải ăn cho lại vốn.
“Những chuyện này đều không quan trọng, trọng điểm của hôm nay là chuyện của hai đứa nhỏ.”
Trương Dương vội vàng giải vây.
“Đúng vậy.”
Mẹ Trần gật đầu, Trương Dương cũng đã nói qua về hoàn cảnh gia đình của Tiểu Ngư cho bọn họ, nên bà đương nhiên biết ý của Vương Lan: “Vậy thì ta sẽ chính thức cầu hôn với gia đình các ngươi tại đây, chúng ta sẽ coi Tiểu Ngư như là con gái ruột mãi về sau.”
Sau khi nhìn thấy thái độ của cha Trần và mẹ Trần, tảng đá lớn trong lòng Hà Chính Hoa và Vương Lan coi như được gỡ xuống, sắc mặt cũng thoải mái hơn rất nhiều.
“Tiểu Mặc và Tiểu Ngư quen nhau từ thời đại học, mà Tiểu Mặc tuổi trẻ tài cao như vậy, ta và cha Tiểu Ngư rất hài lòng.”
Vương Lan gật đầu.
“Vậy thì tốt.”
Sau khi cả hai nhà đều đồng ý mối hôn sự này, không khí trên bàn ăn trở nên thoải mái hơn nhiều. Trương Dương và dì Trần cũng nở nụ cười viên mãn, nhìn thấy hai nhà kết thân suôn sẻ như vậy, bọn họ là những người cảm thấy hạnh phúc nhất.
Một bên là bạn cũ hơn mười năm, một bên là chị gái ruột, cả hai đứa trẻ đều rất ưu tú, duyên phận như thế này thật là hiếm có.
“Của hồi môn theo phong tục của chúng ta là một vạn ba nghìn tám trăm, đây là một con số thể hiện sự may mắn.”
Vương Lan nói trước.
Bà thật sự sợ rằng mẹ Trần mang đến quá nhiều sính lễ, đến lúc đó, bọn họ nhận cũng không được, mà từ chối cũng không xong. Bọn họ biết Trần Mặc không thiếu tiền, cho dù bọn họ đòi sính lễ một trăm triệu thì hắn vẫn có thể đáp ứng, nhưng bọn họ đang gả chứ không phải bán con gái, bọn họ hiểu rất rõ những nguyên tắc này.
“Được, theo ý của các ngươi, đợi đến khi hai chúng nó tổ chức hôn lễ thì chúng ta sẽ bàn cụ thể những chuyện khác.”
Mẹ Trần đồng ý ngay tắp lực, khuôn mặt bà lộ rõ vẻ vui mừng: “Vậy thì sau này hai nhà sẽ là thông gia, cũng là người một nhà rồi.”
“Tiểu Mặc, nhìn thấy chưa, nói gì đi chứ.”
Trương Dương cười trêu trọc.
“Cha, mẹ, sau này ta sẽ chăm sóc Tiểu Ngư thật tốt, sẽ không để cô ấy phải chịu oan ức.”
Trần Mặc cầm lấy ly rượu, nhìn về phía cha Tiểu Ngư và mẹ Tiểu Ngư.
“Ừ, được, ta giao Tiểu Ngư cho ngươi.”
Tuy Hà Chính Hoa có chút không muốn, nhưng ông cũng rất vui vì con gái mình đã tìm được một mái ấm ưng ý.
“Cha mẹ, sau này ta cũng sẽ hiếu thảo với các ngươi giống như Trần Mặc.”
Tiểu Ngư cũng đứng lên và nhìn về phía cha mẹ của Trần Mặc.
Trần Sơn Hà mặt đỏ bừng, trông ông như trẻ ra mười tuổi: “Được rồi, sau này nếu Tiểu Mặc dám bắt nạt ngươi, hãy nói cho cha biết, cha sẽ thay ngươi ra mặt.”
Ngay khi ông ấy vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đó đều cười phá lên.
“Nào, thông gia, uống chén rượu này chính là người một nhà rồi.”
Trần Sơn Hà nâng ly rượu lên mời Hà Chính Hoa.
“Được.”
Hà Chính Hoa cũng cười rồi nâng ly rượu lên.
“Anh rể, sau này ngươi sẽ không còn là anh rể tương lai nữa mà là anh rể thực sự rồi.”
Tiểu Man đang ngồi bên cạnh Tiểu Ngư, lên tiếng chào hỏi về phía Trần Mặc.
“Chị dâu.”
Trương Hân Hân để đùi gà trong tay xuống, híp mắt nói nhỏ: “Ta muốn được làm cô, ngươi khi nào thì sinh em bé?”
“Ta cũng muốn làm dì nhỏ.”
Tiểu Man nói xen vào.
Tất cả mọi người ở đó đều nhìn hai người, khiến Tiểu Ngư vô cùng ngại ngùng.
“Chuyện sinh con đẻ cái cứ để thuận theo tự nhiên, không thể ép buộc được, nói không chừng một ngày nào đó đột nhiên liền có.”
Trần Mặc nở nụ cười rồi giúp Tiểu Ngư giải vây.
Buổi gặp mặt của hai nhà diễn ra rất thuận lợi, sau khi ăn uống xong xuôi thì mọi người mới vui vẻ rời đi.
“Dượng, sau này đừng đi biển nữa, hãy đổi công việc đi, mở một vài siêu thị hay khách sạn rồi cùng cha ruột và cha vợ ta quản lý cũng được. Các ngươi cũng không cần phải dãi nắng dầm mưa ở trên biển nữa. Ta sẽ ra tiền đầu tư, lỗ thì ta sẽ chịu. Cha ta ở nhà một mình cũng buồn chán, tìm chút việc để làm cũng tốt.”
Trên đường trở về, Trần Mặc trực tiếp tìm gặp Trương Dương. Cha hắn trước đây là một công nhân bình thường, không đi nhiều nơi và cũng không biết nhiều thứ. Còn dượng Trương chạy thuyền quanh năm, chuyện gì cũng đã từng tiếp xúc qua, cho nên Trần Mặc mới muốn hắn làm người dẫn đầu.
Trương Dương suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu: “Chuyện này ta đã nói với cha ngươi và cả lão Hà, bọn họ đồng ý thì ta cũng không vấn đề gì.”
“Ừm, đến lúc đó cần bao nhiêu tiền, trực tiếp nói với ta là được.”
Trần Mặc gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi