Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1528: Vũ lộ quân triêm

(*) Vũ lộ quân triêm: mưa móc đầy đủ =))
“Ngươi… Sao ngươi lại đến đây?”
Triệu Mẫn vội vàng tắt điện thoại, không quên kéo lên dây váy ngủ đang bị tuột xuống để tránh để lộ cảnh xuân xinh đẹp.
Trong mấy năm nay, nhờ vào với công nghệ làm đẹp cao cấp và các sản phẩm chăm sóc da khác nhau, Triệu Mẫn vẫn duy trì vóc dáng cân đối và làn da căng mọng, trông tựa như giống như một quả đào chín mọng.
“Ngươi vừa khóc sao?” Trần Mặc đóng cửa lại, đi về phía cô.
“Đó là chuyện của ta.” Giây phút này, Triệu Mẫn cố gắng kiềm chế trái tim có chút loạn nhịp, chỉ biết run rẩy nói: “Cũng không…không còn sớm nữa, ta phải đi ngủ rồi! Ngươi mau đi ra ngoài đi, có chuyện gì thì mai hẵng nói.”
“Căn phòng này cũng không tồi!”
Trần Mặc nhìn ngó xung quanh, rồi bước từng bước về phía Triệu Mẫn.
Chiếc áo cưới mà hắn từng tặng cho cô ấy đang được đặt ngay ngắn ở căn phòng thay đồ bên cạnh, trông vô cùng bắt mắt. Những món đồ trang trí khác trong căn phòng này đều là các vật phẩm không quá xa xỉ, vừa khiêm tốn đơn giản mà vẫn tạo ra cảm giác uyển chuyển không bị gò bó.
“Sao ngươi lại như vậy chứ? Tiểu Ngư biết được chuyện này, thì ta sẽ rất khó xử đấy, vậy nên ngươi mau ra ngoài đi.”
Triệu Mẫn dùng ánh mắt đầy căm tức để che giấu nội tâm đầy hoảng loạn của mình, bản thân cũng không ngừng co rúm vào trong góc giường.
“Tiểu Ngư đã chuẩn tấu rồi.”
“…”
Hai người đối mắt với nhau, Triệu Mẫn nhanh chóng đỏ mặt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Mặc dù cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ vô song trong giới kinh doanh, nhưng lại là một lính mới, chỉ giỏi lý thuyết chứ chưa từng được tham gia thực hành trong phương diện tình yêu.
“Chuẩn tấu gì chứ? Ta không hiểu! Ngươi mau đi đi đừng bước tới đây nữa, đây là địa bàn của ta.”
Nhìn thấy Trần Mặc đã ngồi lên giường, Triệu Mẫn lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát, trở nên luống cuống tay chân, cố hết sức để đẩy hắn ngược trở lại.
Nhưng đối với Trần Mặc, chút sức lực ít ỏi của cô ấy căn bản không làm nên chuyện gì.
“Ngươi cứ đẩy như vậy, không sợ ta thực sự rời đi sao?” Trần Mặc kéo Triệu Mẫn về phía mình, sau đó liền ôm cô vào lòng: “Trong mấy năm nay, ngươi thực sự đã vất vả quá rồi.”
Vào khoảnh khắc này, Triệu Mẫn đã lấy lại bình tĩnh, không còn giãy giụa nữa. Nữ doanh nhân sát phạt quyết đoán của Trung Quốc rốt cuộc cũng phải ngoan ngoãn như một chú mèo con.
“Không vất vả gì hết, là ta tự nguyện.” Cô không dám nhìn vào đôi mắt ngập tràn tính xâm lược của Trần Mặc, liền quay mặt đi chỗ khác.
“Vậy bây giờ cũng tự nguyện sao?”
“Cái tên chết tiệt, ai thèm tự nguyện với ngươi hả? Cút.”
Nghe xong câu nói đó, Triệu Mẫn liền trừng mắt với Trần Mặc, nhưng cũng bất ngờ chạm phải cái nhìn đầy trêu chọc của hắn, vậy nên cô vội vàng vùng người, dịch ra sang một bên.
Nhưng đột nhiên, Triệu Mẫn trở nên sững sờ, đành cam chịu nhắm chặt hai mắt, chỉ biết ôm chặt eo Trần Mặc, mặc cho hắn thích làm gì thì làm.
“Đời này của ta coi như đã bị hủy hoại trong tay tên khốn khiếp nhà ngươi rồi.”
Một giờ sau, Triệu Mẫn gục ngã trong vòng tay của Trần Mặc.
Sau bao nhiêu năm chờ đợi, ước nguyện được bên cạnh hắn của cô cuối cùng cũng thành hiện thực.
“Ta cuối cùng cũng biết vì sao tiểu Ngư lại bảo ngươi qua đây rồi! Ta bây giờ tả tơi như thế này, có lẽ không thể nhìn mặt mọi người vào ngày mai rồi.”
Triệu Mẫn hận không thể vùi đầu xuống đất ngay lập tức.
Trần Mặc vẫn mặt dày cười cợt.
“Ngươi còn cười được à, mau cút cút cút.” Triệu Mẫn mắc cỡ đến mức không chịu nổi, đánh vào người Trần Mặc.
“Này, tại sao các ngươi lại như thế này? Tại sao đều dứt tình bạc bẽo như thế?” Trần Mặc hoàn toàn không nói nên lời.
“Dù sao did nữa, ngươi không thể ở lại chỗ này suốt cả đêm được, nếu không thì ta không còn mặt mũi gặp gỡ mọi người vào ngày mai mất.” Triệu Mẫn tiếp tục dùng toàn bộ sức lực của mình để đẩy Trần Mặc xuống giường: “Ngươi đi cứ đến chỗ Mặc Nữ đi, vũ lộ quân triêm!”
“…”
Trần Mặc suýt chút nữa nôn ra ba lít máu.
Ngày hôm sau.
Trần Mặc đã dậy từ rất sớm để tập thể dục. Trong những năm này, đặc biệt là sau khi có Jingger bên người, việc rèn luyện mỗi sáng đã trở thành một quy luật thép đối với hắn! Mặc dù sức mạnh cá nhân căn bản không là gì cả trong thời kì chiến tranh, nhưng lại có thể cứu được mạng người vào những thời điểm mấu chốt.
Hơn nữa, trong thời đại chiến giáp ngày nay, một người sở hữu thực lực cá nhân mạnh mẽ đương nhiên cũng sẽ thu hút rất nhiều uy vọng.
Vào bữa sáng, khi mọi người trong nhà đã ngồi vào bàn, Triệu Mẫn mới xuất hiện với nét mặt nhăn nhó, bước đi cũng có chút vặn vẹo, hơn nữa cũng không dám nhìn thẳng vào mắt bất kỳ ai, mà chỉ cay đắng trừng mắt với Trần Mặc.
“Dì Mẫn đi đứng kì lạ quá luôn.”
Lời nói ngây thơ của Tiểu Vô Danh cho Triệu Mẫn một phen lảo đảo, thiếu chút nữa bấn loạn tinh thần.
“Con nít con nôi, mau ăn cơm đi.”
Tiểu Ngư đỏ mặt, đặt một quả trứng đã bóc vỏ vào tay Vô Danh, dùng sức dẫm một cái thật đau lên chân Trần Mặc, sau đó còn đuổi đi.
“Chúc mừng dì Mẫn, thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh.” Vô Song trêu chọc Triệu Mẫn, nhưng sau đó liền bắt gặp ánh mắt hình viên đạn của cô ấy, bèn vội vàng le lưỡi để thoái lui.
(*) Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh: nếu cứ chờ đợi cho đến khi mây tan hết, ta sẽ nhìn thấy ánh trăng sáng ở phía sau. Câu thành ngữ đề cập đến sự kiên trì, vĩnh viễn không buông bỏ, nếu luôn lạc quan và cố gắng thì chắc chắn ta sẽ được đền đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi