Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1156: Ứng cử viên thích hợp nhất

Trần Mặc xem đồng hồ, phát hiện đã tới lúc sắp về nhà rồi.
“Công tác kiểm tra tác nhân chống lão hóa trong phòng thí nghiệm y học đã hoàn tất chưa?”
“Đã hoàn thành ngày hôm qua, kết quả kiểm tra giống như những gì anh Mặc đã nói.”
“Ngươi cầm một lọ thuốc về nhà.”
“Cho chị Tiểu Ngư?”
“Ừ, một món quà cho chị Tiểu Ngư.”
Trần Mặc dẫn Mặc Nữ rời khỏi phòng thí nghiệm lượng tử.
Hai người vừa ra khỏi cửa, Mặc Nữ vẫn di chuyển từng bước, nhưng hành động của cô không còn cứng nhắc như trước mà phảng phất một tia tức giận, giống như một đứa trẻ sợ bị lạc.
Trần Mặc nhận ra một chút thái độ ỷ lại từ Mặc Nữ, giống như một đứa trẻ muốn dựa dẫm vào người thân của mình, điều mà trước đây hắn chưa từng thấy. Kể từ khi Mặc Nữ vận hành trên máy tính lượng tử, những hiện tượng như vậy đã tăng vô số kể, đây đương nhiên là một điều tốt.
….
….
Tiểu Ngư đang ở phòng khách, giúp Vô Song làm bài tập về nhà.
Nhưng khi vừa trông thấy Trần Mặc về, Vô Song trực tiếp bỏ qua bài tập, hưng phấp sải chân chạy đến chỗ hắn.
Đối với chuyện này, Tiểu Ngư chỉ lắc đầu bất lực.
Con nhóc này quả thực rất bám ba ba, lúc nào cũng muốn ôm muốn thân thiết với hắn.
“Ba ba vừa mới đi làm về, ắt hẳn cảm thấy rất mệt mỏi. Ngươi đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn muốn ba ba ôm sao?”
Tiểu Ngư gãi gãi cái mũi nhỏ của Vô Song, sau đó nhìn Mặc Nữ ở bên cạnh Trần Mặc.
Mỗi khi Trần Mặc và Mặc Nữ về nhà, Tiểu Ngư thường quan sát hai người bọn họ như một thói quen, nhưng ánh mắt hiện tại của Mặc Nữ lại mang đến một cảm giác rất khác biệt cho cô.
Tựa như đã thay đổi rất nhiều, nhưng lại không rõ đã thay đổi ở đâu.
Cảm giác khá đặc biệt, bản thân cô cũng không biết phải miêu tả như thế nào.
“Chị Tiểu Ngư.”
“Ừm.”
Tiểu Ngư mỉm cười lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Trần Mặc: “Chẳng lẽ Mặc Nữ đã thay đổi rồi sao?”
“Ngươi cũng phát hiện sự khác biệt sao? Ta đang định nói chuyện với ngươi đây. Hôm nay, ta vừa chế tạo thành công siêu máy tính lượng tử, xem như Mặc Nữ đã được nâng cấp lên một bậc. Vậy nên, ngươi cũng cảm thấy thấy cô ấy có chút đặc biệt đúng không?” Trần Mặc đưa tay sờ đầu của cô một cái.
“Ừm.” Tiểu Ngư gật đầu.
“Ý thức hiện giờ của Mặc Nữ, tựa như giai đoạn ban đầu trong quá trình hình thành nhận thức của con người.”
Trần Mặc nói.
“Thực sự là thần kỳ!”
Tiểu Ngư kinh ngạc nhìn Mặc Nữ.
Dự án nghiên cứu hiện tại của Trần Mặc, gần như là đang sáng tạo nên một sinh mệnh trí tuệ nhân tạo.
“Nhưng ta vẫn còn một bước cuối cùng.”
“Còn bước cuối cùng?”
“Ừ.”
Trần Mặc ôm Vô Song rồi ngồi xuống sô pha, Tiểu Ngư cũng kéo Mặc Nữ ngồi xuống cạnh hắn.
“Hiện giờ, ý thức tự chủ của Mặc Nữ giống như một đứa trẻ, hỗn loạn và mờ mịt. Để có thể thực sự tư duy và phát sinh cảm xúc như con người, cô ấy phải trải qua một quá trình học hỏi dài lâu. Ví dụ, một đứa trẻ sơ sinh được con sói nuôi dưỡng, thì khi lớn lên, nó sẽ hành xử giống như một con sói. Ngược lại, nếu đứa trẻ sơ sinh ấy được một con người nhận nuôi và chăm sóc, nó đương nhiên sẽ trở thành một con người. Chúng ta muốn cô ấy trở thành người như thế nào, thì phải dạy cho cô ấy học cách tư duy và cảm nhận như loài người.”
“Dạy thế nào?” Tiểu Ngư tò mò hỏi.
Dù sao đi nữa, Mặc Nữ cũng là một thành viên trong gia đình, cô vô cùng quan tâm đến những vấn đề của Mặc Nữ.
“Ta sẽ sử dụng công nghệ cảm nhận sóng não và hệ thống kết nối ý thức thần kinh, cho phép Mặc Nữ mô phỏng suy nghĩ và cảm xúc của con người.”
“Tại sao lại thế?”
“Rốt cuộc, Mặc Nữ cũng không phải là một đứa bé thực sự. Cô ấy đang sở hữu một “bộ não lượng tử”, có chức năng tương tự như bộ não của con người, nhưng lại có các giác quan cụ thể để có thể cảm nhận môi trường bên ngoài. Vì vậy, cô ấy sẽ giống như một đứa trẻ khuyết tật bẩm sinh, không thể cảm nhận màu sắc mùi vị, cũng không thể trải qua những cảm xúc như sướng vui đau buồn, đắng cay ngọt bùi.
Vì vậy, chúng ta phải thiết lập một “cây cầu” để kết nối “bộ não lượng tử” của cô ấy với thế giới bên ngoài. Công nghệ cảm nhận sóng não và hệ thống kết nối ý thức thần kinh chính là cầu nối mà ta muốn xây dựng, đồng thời cũng là bước cuối cùng của “kế hoạch Mặc Nữ”.”
Tiểu Ngư gật đầu.
Trần Mặc giải thích rất có tâm, cô căn bản đã hiểu rõ toàn bộ.
“Ta có thể giúp ngươi sao?”
“Cần.”
Trần Mặc nhếch miệng, sau đó cười rộ lên.
Hắn biết Tiểu Ngư chắc chắn đã đoán được hắn cần đến sự hỗ trợ của cô, cho nên mới chủ động lên tiếng.
Đối tượng thích hợp sử dụng thiết bị cảm nhận sóng não và một thiết bị hệ thống kết nối ý thức thần kinh, trở thành “cầu nối” cho Mặc Nữ, cũng chỉ có hai người….
Chính là Triệu Mẫn và Tiểu Ngư.
Bởi vì những nghiên cứu kỹ thuật này có tính bảo mật tuyệt đối, bọn họ là những người mà Trần Mặc tin tưởng nhất.
Hơn nữa, ngay từ khi bắt đầu thiết kế Mặc Nữ, hắn đã tham khảo tính cách của Tiểu Ngư để thiết lập tâm trạng và tính cách của Mặc Nữ. Tiểu Ngư là cô gái có tính cách tốt nhất trong số những cô gái hắn từng tiếp xúc, dịu dàng thiện lương, lan tâm huệ chất, lại giàu lòng nhân hậu, khoan dung.
Cho nên hắn muốn Tiểu Ngư trở thành đối tượng đeo thiết bị cảm nhận sóng não, để Mặc Nữ cảm nhận được sóng não và cách suy nghĩ của Tiểu Ngư.
Hơn nữa, Tiểu Ngư là người thân thiết nhất với hắn, cũng là một trong những người thân thiết nhất với Mặc Nữ, cô căn bản là ứng cử viên thích hợp nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi