Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 938: Máy bay vũ trụ

Trần Mặc nói.
Các khối linh kiện của chiến giáp lần lượt được gỡ xuống từ chân cho tới đầu. Trần Mặc giơ hai tay lên, cảm nhận được sức nặng của chiến giáp.
Cảm giác rất chân thật.
Các bộ phận của chiến giáp bao bọc cơ thể Trần Mặc chỉ chừa lại đầu, sau khi năng lượng được kích hoạt, trọng lượng của chiến giáp hoàn toàn biến mất khỏi cơ thể.
Trần Mặc chỉ cảm nhận áo giáp đang dán chặt người mình. Các linh kiện trong mũ giáp bắt đầu bọc lấy đầu hắn, sau đó là các linh kiện trên cơ thể.
Lúc đeo mặt nạ vào, Trần Mặc cảm thấy hai mắt sáng ngời, những bảng số liệu rõ ràng được hiện ra trước mặt hắn.
Cơ thể hắn như vừa tiếp nhận một nguồn sức mạnh vô hạn.
“Tiến hành kiểm tra lại, để ta làm quen với chiến giáp trước, tăng sức mạnh lên đến hai trăm lần.”
Trần Mặc đi tới trước tấm sắt kiểm tra, duỗi chân ưỡn người, nắm chặt tay, đập một phát xuống tấm sắc.
Rầm!!
Tiếng nổ tung đinh tai nhức óc do va chạm vang lên trong phân xưởng.
Dư âm biến mất, tấm sắt dày xuất hiện một lỗ thủng.
Bộ giáp có thể khuếch đại sức mạnh của người sử dụng và có thể điều chỉnh được. Ban đầu chỉ là nhân đôi, nhưng hiện tại có thể được khuếch đại lên một nghìn lần, sức mạnh khủng bố đến mức khó có thể tưởng tượng được.
Lúc đấm vào tấm sắt, chức năng chống xốc phản lực cho Trần Mặc cảm giác như đang đấm vào bao cát.
“Cảm giác tuyệt vời.”
Trần Mặc nhìn tấm sắt đã tan nát, từng tế bào trên cơ thể đều hưng phấn.
Đây là một cảm giác thành công cực kỳ mãnh liệt.
“Thử cảm giác bay đi.”
Trần Mặc đứng thẳng người, thận trọng bày ra một tư thế: “Mặc Nữ, khởi động động cơ ion, cứ từ từ, ta không muốn làm một phát rồi bị ngả như Tony đâu.”
“Được.”
Giọng của Mặc Nữ vang bên tai Trần Mặc.
Động cơ ion dưới chân khởi động, Trần Mặc có thể cảm giác được cơ thể mình đang bay lên, tay chân cứng đờ không dám động đậy tránh bị mất thăng bằng.
Việc điều khiển giáp giống như học lái xe vậy, phải từ từ làm quen mới được.
Đột nhiên, thân thể cứng ngắc của Trần Mặc hơi nghiêng, ngay khi tay chân vừa luống cuống thì hắn đã lập tức cố cân bằng lại.
Oành… oành…
Sau một hồi ầm ĩ, Trần Mặc đã nằm ở góc phòng thử nghiệm, vẫn ngã cái bẹp.
“Còn khó hơn việc lùi xe vào ga ra nữa.”
Trần Mặc tự cười nhạo mình rồi đứng dậy khỏi mặt đất.
"Nào, tiếp tục."
Rầm rầm… rầm...
Mười lăm phút sau.
Trần Mặc điều khiển bộ giáp bay lên trong xưởng thử nghiệm. Ngay cả khi đã tắt động cơ ion dùng để giữ thăng bằng ở hai tay thì hắn vẫn có thể bay nhẹ nhàng bằng chân của mình.
Sau một vài lần ngã, cuối cùng hắn cũng tìm được cảm giác thăng bằng.
“Anh Mặc, chị Triệu Mẫn đến rồi.”
Mặc Nữ nói.
"Cho cô ấy vào."
Trần Mặc cũng không cởi bộ giáp chiến đấu của mình ra, rốt cuộc cũng đã thành công nghiên cứu món đồ chơi ngầu đét này rồi, hắn còn chưa chơi đã đâu.
Không lâu sau, cánh cửa của xưởng thử nghiệm người máy mở ra.
Triệu Mẫn bước vào, liếc nhìn xung quanh không thấy bóng Trần Mặc đâu nên cô hỏi Mặc Nữ, "Mặc Nữ, hắn đâu? Không phải ở đây sao?"
Mặc Nữ nhìn Trần Mặc trong bộ áo giáp.
Triệu Mẫn cũng theo đó mà nhìn sang.
“Đây có phải là bộ chiến giáp bằng thép không? Đồ chơi mới của hắn à?”
Triệu Mẫn khá tò mò khi nhìn thấy bộ chiến giáp, bèn đưa tay sờ thử. Trần Mặc cũng hợp tác không di chuyển, cứ mặc cho Triệu Mẫn “táy máy tay chân”.
“Tên này cứ như đứa trẻ to xác vậy, lại thích mấy loại đồ chơi ngầu ngầu kiểu này, đúng là đám đàn ông ấu trĩ mà, không phải hắn đang ở bên trong đó chứ?”
Triệu Mẫn không nhìn thấy Trần Mặc ở bên trong, lẩm bẩm.
“Này người đẹp à.”
Trần Mặc cũng không trốn nữa, mở mặt nạ chiến giáp ra.
“A…”
Triệu Mẫn bị giọng nói đột ngột làm cho giật mình, vừa nhìn thấy Trần Mặc mặc áo giáp, cô không khỏi trợn tròn mắt: “Ngươi muốn hù chết ta à.”
“Bộ giáp này thế nào?”
Trần Mặc cười hỏi.
“Trông rất ngầu.”
Triệu Mẫn vỗ vào cơ ngực của bộ áo giáp: “Còn muốn làm Người Sắt cơ à? Bộ giáp này có thể bay được không?”
“Có chứ.”
Trần Mặc gật đầu.
“Đừng nghịch nữa, nói chuyện chính đi. Tìm tôi làm gì?”
Triệu Mẫn cho rằng Trần Mặc đang nói đùa nên không quan tâm lắm.
“Thật đó, thật sự có thể bay mà.”
Trần Mặc dang hai tay, thấy Triệu Mẫn không tin thì tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Vậy bay một cái cho ta xem đi.”
“Đứng xa ra chút đi.”
Trần Mặc lùi lại mấy bước, điều khiển áo giáp từ từ bay lên khỏi mặt đất.
“Ta…”
Triệu Mẫn nhìn Trần Mặc lơ lửng, há to miệng, một lúc lâu sau vẫn chẳng nói nên lời. Cô đã thấy qua nhiều loại công nghệ tuyệt vời trong phòng thí nghiệm của Trần Mặc, nhưng thứ trước mặt này lại khiến cô phải nhận thức lại lần nữa rồi.
Trần Mặc đã hiện thực hóa được bộ đồ “Người Sắt” rồi.
“Thế giờ đã tin chưa?”
Trần Mặc đáp xuống, đi đến bên cạnh Triệu Mẫn.
“Đây là công nghệ mới mà ngươi mày mò mấy nay ư?”
Triệu Mẫn vươn tay vuốt ve áo giáp, vẻ mặt khó tin. Cô ấy biết dạo này Trần Mặc đang lén lút mày mò thứ gì đó, còn hẹn sau khi làm xong sẽ cho cô xem.
Không ngờ đó là bộ chiến giáp này.
“Đúng thế.”
“Đã hoàn thành rồi?”
Sau bất ngờ ban đầu, Triệu Mẫn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, dù sao chuyện này đối với Trần Mặc cũng không có gì lạ.
“Buổi tối còn phải kiểm tra thử nghiệm tốc độ bay, giờ không dám liều làm bậy được, sợ sẽ gây ra chấn động lớn rồi mang tới phiền phức không đáng có. Nếu không có gì bất thường thì thế là xong rồi.”
Trần Mặc nói.
“Năng lượng là gì? Ngươi thu nhỏ phản ứng tổng hợp hạt nhân có kiểm soát xuống rồi ư?”
“Đây không phải là phản ứng tổng hợp hạt nhân có kiểm soát.”
Trần Mặc mở tấm chắn trên ngực để lộ lò phản ứng bên trong.
“Cô có thể hiểu nó là Lò phản ứng Hồ Quang của Người Sắt, nhưng nguyên liệu năng lượng thì khác. Loại nguyên liệu năng lượng đặc biệt này tên là Tinh thể dị biến 1024.”
“Nó bay bằng cách nào?”
“Động cơ ion cỡ nhỏ.”
Trần Mặc nói.
“Ngươi quả là biến thái.”
Trần Mặc “...”
“Ngươi gọi ta đến đây để xem thôi sao, muốn giới thiệu ra bên ngoài không?”
Triệu Mẫn hỏi. Cô ấy đi công tác trở về, vừa đến tòa nhà số một thì nhìn thấy cái này.
“Không, tạm thời sẽ không được công bố cái này mà là thứ được nghiên cứu tiếp theo.”
Trần Mặc nói.
Chuyện này mà công bố ra sẽ ảnh hưởng rất lớn, Trần Mặc cũng không dám làm bừa, nếu không sẽ gặp phải rắc rối nghiêm trọng.
“Ngươi muốn nghiên cứu cái gì tiếp theo? Ngươi còn muốn lên trời, sát cánh cùng mặt trời luôn à?”
“Đúng.”
“???”
“Nghiên cứu tiếp theo là về máy bay vũ trụ, ta gọi ngươi tới đây là muốn nhờ ngươi tìm một mảnh đất và các chi phí liên quan phục vụ cho việc nghiên cứu và xây dựng một cái sân bay.”
“Trời ạ, máy bay vũ trụ.”
Lần đầu tiên Triệu Mẫn cảm thấy trí tưởng tượng của mình thật hạn hẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi