Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 388: Khởi hành

Học Viện Kỹ Thuật có khác.
Có điều, nếu nghĩ lại thì cũng thấy hoàn toàn có thể hiểu được. Nếu khâu xét duyệt mà mất nhiều thời gian như các loại thuốc thông thường, thì tốc độ nghiên cứu phát triển loại thuốc này sẽ trở thành một vấn đề vô cùng nan giải.
"Khi nào thì bắt đầu thí nghiệm?"
Trần Mặc hỏi.
"Chắc là mấy ngày nữa. Hiện giờ chúng ta đang tiến hành tuyển chọn tình nguyện viên cho cuộc thí nghiệm lần này rồi. Vì đây là một hạng mục nghiên cứu đặc thù, cho nên yêu cầu về tình nguyện viên cũng sẽ khá đặc biệt, chắc sẽ phải mất mấy ngày mới tìm được."
Lý Thành Chi nhún vai nói.
"Thế thì lần này ta sẽ phải đi thủ đô với ngươi rồi, đúng lúc ta cũng đang có thời gian. Nhân tiện ta sẽ đưa công thức vào một số tài liệu kỹ thuật khác cho ngươi luôn."
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, Trần Mặc chợt nói ra.
Lý Thành Chi không ngờ Trần Mặc lại rộng rãi như vậy, mặt mày cũng rạng rỡ hẳn lên. Hắn ta càng ngày càng khâm phục Trần Mặc, làm việc gì cũng biết tiến biết lùi, vô cùng đúng mực.
"Vậy người anh em Trần Mặc, bao giờ thì ngươi rảnh rỗi?"
"Quá trình tuyển chọn tình nguyện viên sẽ mất vài ngày, nên chắc để sau ngày mốt rồi đi nhé!"
Máy tính siêu dẫn vừa mới được hoàn thiện, hắn cũng vừa tiếp nhận toàn bộ thông tin của hạng mục kỹ thuật mới từ trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật. Do vậy, hắn cũng cần một chút thời gian để thả lỏng bản thân, sau đó sẽ tiến hành nghiên cứu kiến thức của loại kỹ thuật này.
"Tốt, vậy ta sẽ tới đón ngươi vào ngày mốt."
Sau khi thống nhất thời gian xuất phát, Lý Thành Chi mang theo tâm trạng tràn đầy phấn khởi rời khỏi Kiến Hành Quân. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như thế này, hắn cũng dễ dàng báo cáo với cấp trên hơn.
Vì mối quan hệ giữa hắn và Trần Mặc nên cấp trên cũng rất coi trọng hắn. Việc liên hệ hợp tác với Trần Mặc hoàn toàn là do hắn phụ trách, công lao của hắn trong chuyện này cũng không hề nhỏ.
Sau khi Lý Thành Chi rời đi, Trần Mặc lập tức dán mắt vào màn hình máy tính, bắt đầu sắp xếp tài liệu của công nghệ ba chiều vừa có được từ Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Hai ngày sau, mới sáng sớm, năm nhân viên ăn vận chỉnh tề đã lái xe đến chờ ở trước cửa biệt thự của Trần Mặc. Trong số bọn họ, người nào cũng đều tỏa ra khí thế khiến dân chúng sợ đến mức không ai dám tới gần, chỉ cần nhìn qua cũng biết đây không phải người thường.
Bọn họ chính là nhân viên được Lý Thành Chi phái tới để đón Trần Mặc.
Vương Hải và Bạch Trân Châu đứng ở cửa biệt thự, dùng ánh mắt lạnh tanh mà nhìn năm người kia. Bọn họ từng là nhân viên nội bộ, đương nhiên biết rõ thân phận của năm người này, vậy nên cũng không quá kinh ngạc.
Có điều, hai người bọn họ không ngờ cấp trên lại có thể phái cả một tiểu đội để tiếp đón Trần Mặc như vậy. Điều này chứng tỏ cấp trên rất coi trọng Trần Mặc, bởi không phải ai cũng được hưởng những ưu đãi này.
Nhìn thấy Trần Mặc và Tiểu Ngư đi ra từ trong biệt thự, người đứng đầu là Dương Quân vội đi đến nghênh đón. Bốn người còn lại cũng không hề chần chừ, bọn họ cũng vội vàng đi tới cầm hành lý cho Trần Mặc, tuy rằng cũng chỉ có một cái vali mà thôi.
Tiểu đội năm người đều nhìn Trần Mặc bằng ánh mắt tò mò. Mục tiêu nhiệm vụ lần này của bọn họ chính là phải đảm bảo 100% an toàn cho Trần Mặc.
Đây là thiên tài khoa học kỹ thuật Trần Mặc. Cho dù bọn họ phải dành phần lớn thời gian mỗi ngày để huấn luyện hoặc thực hiện nhiệm vụ, nhưng cũng không hề bỏ qua bất kỳ tin tức nóng hổi nào. Bọn họ đương nhiên đều đã nghe qua danh tiếng của Trần Mặc, người phát minh ra máy đo địa chấn, cỗ máy tạo phúc lợi cho bách tính trăm dân. Tuy nhiên, hôm nay mới là ngày đầu tiên mà bọn được gặp mặt người thật .
Thật khó mà tin được, một người trẻ tuổi như vậy lại là một ngôi sao mới trong ngành khoa học kỹ thuật, là người phát minh ra máy dự báo động đất.
"Trần tiên sinh, ta tên là Dương Quân. Thủ trưởng phái chúng ta tới đây đón ngài."
Dương Quân mở lời.
Trước khi đến đây, cấp trên đã nói rõ, bọn họ cần phải giữ thái độ tôn trọng Trần Mặc. Bản thân Dương Quân cũng hiểu được tầm quan trọng của đối phương, vậy nên từng lời nói cử chỉ của hắn đều vô cùng cẩn trọng, lỡ như đắc tội với Trần Mặc thì những ngày tháng an nhàn của hắn cũng coi như chấm dứt.
"Xin chào."
Trần Mặc bắt tay với Dương Quân rồi nhìn về phía Tiểu Ngư: "Mấy ngày sau ta sẽ về, có việc gì thì gọi điện thoại cho ta."
"Được."
Tiểu Ngư gật đầu: "Ngươi đến đó thì nhớ giữ gìn sức khỏe. Phương bắc giờ đã chuyển lạnh, trước khi xuống máy bay nhớ mặc thêm một cái áo khoác, ta đã chuẩn bị mọi thứ trong vali cho ngươi rồi. Còn nữa, cho dù có bận bịu thì cũng phải nhớ ăn uống đầy đủ."
"Được rồi."
Nhìn dáng vẻ dặn dò dài dòng của Tiểu Ngư, trong lòng Trần Mặc cảm thấy ấm áp.
"Bạch Trân Châu, ngươi làm tài xế cho Tiểu Ngư trong mấy ngày tới nhé."
"Vâng."
Bạch Trân Châu gật đầu.
Sau khi tạm biệt Tiểu Ngư, Trần Mặc và Vương Hải bước lên xe của nhóm người Dương Quân rồi rời khỏi khu biệt thự.
"Giờ đi đâu? Sân bay à?"
Trần Mặc nhìn về phía Dương Quân đang lái xe bên cạnh.
"Không, đi đến căn cứ. Nơi đó đã chuẩn bị sẵn phi cơ chuyên dụng để đưa đón ngài, chúng ta không cần ra sân bay."
Dương Quân nói.
Đây là nhiệm vụ mà cấp trên đặc biệt ra chỉ thị, mục đích là để đảm bảo an toàn cho Trần Mặc, nếu không thì nhiệm vụ của bọn họ sẽ coi như thất bại.
"À."
Trần Mặc sờ mũi một cái rồi cười nói: "Ta không ngờ mình cũng được đưa đón bằng phi cơ."
Trần Mặc không nói thêm gì nữa mà quay ra nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, không lâu sau thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi