Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1323: Quyết tâm

Vật chất tối là một loại vật chất không thể thiếu đối với lớp vỏ phi thuyền và động cơ, còn phản vật chất là nguyên liệu cần thiết để chiết xuất nhiên liệu cho động cơ gấp khúc và động cơ tốc độ ánh sáng. Chừng nào có được vật chất tối và phản vật chất, bọn họ có thể bắt đầu chế tạo phi thuyền siêu quang tốc.
Sau khi Trần Mặc bị bắt đi, Triệu Mẫn đã dẫn dắt các lực lượng vũ trang dưới trướng tập đoàn Kiến Hành Quân nhanh chóng thống trị châu Phi, sau đó để Mặc Nữ dồn hết sức mình khai phá các thiết bị thí nghiệm cần thiết cho việc xây dựng.
Nhờ vào siêu trí tuệ nhân tạo cộng với hệ thống sản xuất đã được cơ giới hóa hoàn toàn, trong chín tháng này, diện mạo Trái Đất giờ đã hoàn toàn thay đổi, mức độ phát triển của nó đã đạt đến một tầm cao mới.
“Phải mất bao lâu để chế tạo phi thuyền siêu quang tốc thành công?” Tiểu Ngư hỏi.
“Khó mà nói được, với tốc độ phát triển hiện tại, có thể là trong vòng một hai năm. Ta không biết mệt mỏi, cũng không có giới hạn, lại có thể tính toán rất nhanh, nhưng với điều kiện hiện tại, chúng ta chỉ có thể đi từng bước.” Mặc Nữ nói.
Sau khi nghe xong, Tiểu Ngư và Triệu Mẫn nhìn nhau với ánh mắt kiên định, cả căn phòng lại im lặng lần nữa.
“Chị Tiểu Ngư, đứa bé tên là gì?”
Mặc Nữ lại phá vỡ sự im lặng, cô không biết tên đứa bé.
“Bây giờ chưa có tên, chờ chồng ta trở về, hắn sẽ người đặt tên cho nó.” Tiểu Ngư nhìn đứa bé trong vòng tay mình với ánh mắt dịu dàng vô ngần.
…….
……
Xì xì…
Trần Mặc đang ở ngôi sao Thanh Thủy trong vũ trụ xa xôi, chậm rãi tháo gỡ bộ cơ giáp, đột nhiên cảm giác được cái gì đó.
Một loại chấn động khó hiểu.
Sau cơn chấn động này, tâm trạng của Trần Mặc dường như có vẻ thả lỏng hơn đôi c, hắn không biết tại sao, nhưng đó là một niềm vui không thể giải thích được.
Có khi nào là Tiểu Ngư đã sinh con suôn sẻ rồi không?
Một ý tưởng nảy ra trong đầu Trần Mặc.
Khi tỉnh dậy trong khoang hôn mê, hắn không biết mình đã bị bắt bao lâu, nếu cảm giác vui sướng rộn ràng vừa rồi là do Tiểu Ngư sinh con trên Trái Đất xa xôi, vậy thì từ khi hắn bị bắt tới nay chỉ mới là chín tháng.
Điều này có nghĩa, nếu hắn có thể chạy thoát rồi quay lại Trái Đất, người thân vẫn còn đó.
Sau khi chấn động, Trần Mặc càng quyết tâm bỏ trốn càng sớm càng tốt.
“Ngươi có tâm sự à?” Già phát hiện Trần Mặc ngây ra, ông ta hỏi.
“Không, chỉ là đột nhiên ta nhớ tới một chút chuyện vặt.” Trần Mặc lắc đầu, tiếp tục tháo gỡ cơ giáp.
“Nhớ người thân của mình à?” Già quay đầu lại, khẽ thở dài: “Ta cũng đã từng như vậy. Khi mới tới hành tinh này, ta cũng trẻ như thế này.”
Già huơ tay ra hiệu, đại khái là cao bằng đùi của Trần Mặc.
“Sau đó ta không nhớ tới bọn họ nữa, không nhớ được bọn họ trông như thế nào.”
“Già, ngươi ở đây bao lâu rồi?” Sau khi ở đây vài ngày, Trần Mặc cũng cảm nhận được tính tình của Gia, đây là một ông lão khá hiền lành.
“Ba trăm năm Nguyên Điểm rồi.”
Già nhìn bầu trời với nỗi nhớ vô tận: “Ta nhớ khi mình bị bắt cóc, mẹ ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, khóc lóc rất đau đớn. Cho đến bây giờ, ta không nhớ hình dáng của bà ấy đã ra sao.”
“Tuổi thọ trung bình của ngươi là bao lâu?” Trần Mặc hỏi.
“Hơn ba trăm năm Nguyên Điểm, bây giờ cũng gần như vậy, những người đến đây cùng thời với ta gần như không còn nữa.”
Giọng nói của Già phảng phất cảm xúc nhẹ nhõm, thoáng có phần giải thoát: “Còn các ngươi thì sao?”
“Khoảng năm mươi năm Nguyên Điểm.”
“Vậy thì ngươi vẫn còn cơ hội. Nếu có thể rời đi, ngươi hãy mang tro cốt của ta theo, ngay cả khi ngươi ném chúng vào không gian cũng tốt hơn là ở đây.” Già nói đùa.
“Chắc chắn mà.” Trần Mặc gật đầu.
Già cười cười, tiếp tục nằm trên ghế, vuốt ve thiết bị chứng minh thân phận trên cổ tay.
Mỗi khi không ai tới sửa chiến giáp, Già vẫn luôn duy trì dáng vẻ chán chường như thế. Còn câu chuyện đùa bỏ trốn kia, ông ta không coi là thật, ngay cả những người đang theo dõi bọn họ cũng như vậy.
Trần Mặc tiếp tục tháo gỡ bộ giáp, làm quen với hàm lượng công nghệ bên trong nó.
….
……
Tử Vận ngồi trên phi thuyền, ngắm nhìn thành phố Nguyên Điểm bên dưới.
Ở độ cao hiện tại, cô vẫn chưa thể nhìn thấy điểm giới hạn của nó.
Trên phi thuyền còn có những người khác, ngoài Trạch Kỳ và Đồng Mục ra, còn có bốn người đến từ nền văn minh Tử Vi, ngoài ra còn có Tam Vấn và những hộ vệ của hắn.
“Không gian bên ngoài của thành phố Nguyên Điểm còn có cảnh đẹp thiên nhiên hay là địa điểm đặc biệt nào không?” Tử Vận thản nhiên nói.
“Có.”
Tam Vấn gật đầu không chút do dự: “Nếu quan sát thành phố Nguyên Điểm từ xa trong không gian vũ trụ, ngươi có thể thấy dải cực quang vũ trụ, trông cực kỳ đẹp mắt!
“Nơi khác thì sao?”
“Thành phố Nguyên Điểm là một thành phố phi tự nhiên, được cải tạo từ một vành đai tiểu hành tinh khổng lồ bởi rất nhiều nền văn minh tiên tiến. Nói chính xác hơn, nơi này không có cảnh quan tự nhiên nào cả, chỉ có dải cực quang!”
Tam Vấn nói rõ.
Tử Vận cũng không hỏi nữa, chỉ lẳng lặng ngắm nhìn thành phố Nguyên Điểm ngoài cửa sổ, sắc mặt không chút cảm xúc.
Không ai biết cô ta đang nghĩ gì, ngay cả Tam Vấn cũng không dám làm phiền.
Ngay cả khi hắn ta là hoàng tử cao quý của nền văn minh Tam Nhãn, nếu Tử Vận không vui, cô ta có thể bóp chết hắn bằng một ngón tay.
Tốc độ phi thuyền càng ngày càng nhanh, nhưng Tử Vận vẫn chỉ nhìn ngoài cửa sổ mà không làm gì khác.
“Ta nghe nói thành phố Nguyên Điểm có một vài tiểu hành tinh phụ cận sao?”
“Đúng vậy, các nhà chức trách ở thành phố Nguyên Điểm đã cải tạo mấy trăm vạn tiểu hành tinh xung quanh đây, biến chúng trở thành nơi sinh sống của một số sinh vật cấp thấp lệ thuộc các nền văn minh khác nhau. Nền văn minh Tam Nhãn cũng có hơn ba trăm nghìn tiểu hành tinh ngoài kia, nhưng bọn ta thường sẽ không đi tới các khu vực hạ đẳng đó.”
“Ồ.” Tử Vận khẽ gật đầu: “Chúng ta đi xem chung quanh các tiểu hành tinh đó đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi