Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 311: Đi đến thủ đô

"Ta hơi tò mò, không biết vị đại gia đã chi 300 vạn USD để Chú Hề nói câu kia là ai."
Triệu Mẫn nhìn về phía Trần Mặc, trực giác nói cho cô ấy rằng hắn biết chuyện này. Cô có cảm giác, không có chuyện gì mà người đàn ông này không biết, cho dù trời có sập xuống thì hắn vẫn rất bình tĩnh, giống như không có gì có thể làm lòng hắn dậy sóng.
"Microsoft."
Trần Mặc bình tĩnh nói.
Đây cũng là đáp án mà Triệu Mẫn đã đoán được trước trong lòng.
Nghe Trần Mặc nói xong, Triệu Mẫn nhìn hắn chằm chằm, càng ngày cô ấy càng tò mò về người đàn ông này: "Ngay cả một người biết rõ câu chuyện như ta cũng phải nghi ngờ ngươi và Tổ Chức Chú Hề có liên quan đến nhau."
"Ta không nhạt nhẽo đến mức đi vơ vét tài sản của cả thế giới như vậy đâu."
Trần Mặc liếc nhìn Triệu Mẫn đang nhìn mình chằm chằm, hắn lên tiếng bằng âm thanh cổ quái: "Ngươi không nên có hứng thú với em trai nhỏ mới đúng."
Triệu Mẫn ý thức được mình đang thất thố, cô bèn lấy lại tinh thần, khuôn mặt hơi đỏ lên. Không ngờ Trần Mặc lại dùng câu mà mình đã chế giễu hắn trước đây để chế giễu lại mình.
Vẻ mặt của cô ấy khiến Trần Mặc càng cảm thấy kỳ quặc.
Quen biết Triệu Mẫn đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Triệu Mẫn như thế: "Cũng sắp hết năm rồi, hay là ngươi dẫn bạn trai về đi? Ta không giúp được chuyện này đâu."
Triệu Mẫn suýt chút nữa bị lời nói của Trần Mặc chọc cười: "Chị đây là người theo chủ nghĩa không kết hôn, tiền lương một năm bây giờ cũng đã đủ để ta ăn uống cả đời, tự do tự tại, còn cần đàn ông làm gì chứ?"
"Đúng."
Trần Mặc che mặt gật đầu, không đành lòng nhìn thẳng: "Tự do tự tại."
"Nói chuyện chính đi. Chúng ta sẽ đến thủ đô để dự lễ ra mắt mạng lưới cảnh báo động đất, chiều mai lên máy bay."
Lễ ra mắt mạng lưới báo động động đất được tổ chức vào ngày kia, bọn họ phải đến thủ đô trước một ngày. Ngày tổ chức lễ ra mắt mạng lưới báo động động đất là một sự kiện vô cùng quan trọng.
Trong khoảng thời gian này, các máy đo địa chất do công ty Kiến Hành Quân sản xuất đã hoàn tất khảo nghiệm, trước tiên sẽ bàn giao cho Cục Quản lý động đất.
Cục Quản lý động đất lập tức cử người đi lắp đặt máy đo địa chấn tại các khu vực cần theo dõi, đồng thời tiến hành khảo nghiệm thực tế và thu thập số liệu.
Sau trận động đất ở Nhật Bản, ký ức tồi tệ về thảm họa động đất của người dân trong nước đã bị khơi dậy.
Nhưng nhờ có máy đo địa chấn của công ty Kiến Hành Quân, các chính sách ưu tiên vừa được ban hành, cộng thêm sự giúp đỡ của những người từ Cục Quản lý động đất và Viện Vật lý Địa cầu thuộc Học Viện Kỹ Thuật Trung Quốc, mạng lưới cảnh báo động đất đã được hoàn thành trong thời gian ngắn nhất có thể.
Sân bay quốc tế Thủ đô.
Bầu trời đã nhá nhem tối, Lý Thành Chi đứng chờ trước cửa sân bay, bên cạnh hắn còn có hai tài xế gồm một nam một nữ, bọn họ là những người chịu trách nhiệm tiếp đón Trần Mặc trong sự kiện lần này.
Sắc mặt hai người này vô cảm, đôi mắt nhìn chằm chằm ra cửa sân bay. Bọn họ biết, người mà mình có trách nhiệm đưa đón lần này là chủ tịch của công ty Kiến Hành Quân. Họ đã từng nhìn thấy người này trên TV, nhưng đây là lần đầu tiên được tiếp xúc với hắn.
Không bao lâu sau, một nhóm người xuất hiện trước cửa sân bay.
Trần Mặc đeo khăn quàng cổ, kéo hai cái hành lý, thoạt nhìn không khác gì những thanh niên bình thường ngoài kia. Bên trái Trần Mặc là Tiểu Ngư, bên phải là Triệu Mẫn, hai gã vệ sĩ Vương Hải và Bạch Trân Châu một trước một sau, tạo nên một đội hình vô cùng đơn giản.
Thấy nhóm người Trần Mặc đi ra, Lý Thành Chi bèn đi tới đón tiếp.
"Rốt cuộc cũng chờ được ngươi đến rồi, cái thời tiết này không phải chỉ là mát mẻ bình thường nữa."
Lý Thành Chi cười nói.
"Vất vả rồi, ông anh."
Trần Mặc nói.
"Đừng khách sáo vậy, lần này công ty Kiến Hành Quân các ngươi đã chế tạo được một cỗ máy giúp nước giúp dân, là đại sự ghi danh sử sách. Dù ta có phải chờ thêm một lúc nữa thì cũng không thành vấn đề."
Nghe thấy Trần Mặc gọi mình là ông anh, Lý Thành Chi bèn bật cười ha ha.
"Suýt chút nữa là để lại tiếng xấu muôn đời rồi."
Trần Mặc đưa vali hành lý cho Vương Hải rồi ngồi vào trong xe, Tiểu Ngư và Triệu Mẫn cũng bước vào, chiếc xe lăn bánh đi tới khách sạn.
"Tổ chức mà ngươi nói chắc là Tổ Chức Chú Hề nhỉ? Nói thật, chúng ta cũng bị bọn chúng dọa sợ đến mức đổ cả mồ hôi lạnh. Nếu các thành phố lớn bị đình trệ mấy ngày, tổn thất sẽ nhiều đến mức không thể tính nổi. Theo ta được biết, khoảng thời gian vừa qua, nhân viên của các công ty an ninh mạng phải liên tục theo dõi Internet trong 24h, đề phòng vấn đề xuất hiện."
Lúc nói lời này, trên mặt Lý Thành Chi hiện lên vẻ khiếp sợ. Nếu mấy thành phố quan trọng nhất của cả nước bị ngắt mạng cùng một lúc, thì không ai có thể gánh nổi thiệt hại.
"Các ngươi có thể dùng hệ điều hành Con Mối, ta sẽ dành ưu đãi cho các ngươi."
Trần Mặc cười nói.
"Người anh em Trần Mặc càng ngày càng có khí chất của một thương nhân, nói ba câu là lại về nghề chính."
Lý Thành Chi cười cười, đưa một tập tài liệu cho Tiểu Ngư: "Đây là quy trình cụ thể của lễ ra mắt ngày mai, Hà tiểu thư xem thử một chút rồi nói lại với hắn nhé. Còn có một việc khác nữa…."
Lý Thành Chi đột nhiên trở nên nghiêm túc, câu nói tiếp theo của hắn mới là trọng điểm.
"Sáng mai, thủ trưởng chúng ta muốn gặp các ngươi trước, sau đó cùng tới tham gia lễ ra mắt. Sẽ có người tới đón các ngươi vào tám giờ rưỡi ngày mai, được chứ!?"
Lý Thành Chi không nói rõ địa điểm gặp gỡ, Trần Mặc và Triệu Mẫn liếc nhìn nhau, cả hai người lập tức hiểu rõ. Mấy chuyện này đã nằm trong dự liệu của họ, nhưng vì Lý Thành Chi đã nói ra nên lại khiến họ có chút mong đợi.
"Không thành vấn đề."
Trần Mặc gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi