Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 744: Trực giác mách bảo

Mọi người đều đang rất trông mong các bài phát biểu của những người đoạt giải Nobel.
Đối với người bình thường mà nói, bài diễn thuyết của bọn họ cũng chỉ là diễn thuyết. Nhưng đối với tầng lớp tinh anh, các bài nói này sẽ ẩn chứa không ít thông tin cao cấp liên quan đến lĩnh vực của bọn họ.
Đặc biệt là bài diễn thuyết của Trần Mặc, đối với các lãnh đạo cấp cao, bài diễn thuyết của Trần Mặc chính là phương hướng phát triển của khoa học kỹ thuật trong tương lai.
Trong buổi tọa đàm của Trần Mặc tại trường cũ, hắn đã trực tiếp mô tả một kế hoạch quy hoạch thành phố tương lai. Ngay sau đó, thành phố Tân Hải đã công bố dự án “thế giới ba chiều”, với mục tiêu mang lại không ít những lợi ích cho thành phố Tân Hải.
Rất nhiều những thành phố khác đều hâm mộ Tân Hải, nhưng Kiến Hành Quân lại đặt trụ sở chính ở đó, nên những người khác cũng chỉ có thể ước ao mà thôi, dù sao thì cận thủy lâu đài.
(*) cận thủy lâu đài: ở gần thì được ưu tiên
Hiện tại, Trần Mặc lại tiếp tục lên diễn thuyết, nếu các tầng lớp tinh anh có thể dòm ngó được một ít cơ hội, để công ty của bọn họ chuẩn bị từ sớm, vậy thì lợi nhuận chắc chắn sẽ lớn hơn so với tưởng tượng của bọn họ.
Hơn nữa, buổi diễn đàn này còn là một nơi rất tốt để giao lưu hợp tác.
Khi hiệu trưởng Svante đi lên sân khấu để giới thiệu chủ đề phát biểu, tất cả mọi người đều yên tĩnh trở lại.
……….
……….
Vương Hải đứng bên trong góc hội trường, ánh mắt của hắn luôn quan sát mọi người nơi đây, đặc biệt là những người đang ở gần Trần Mặc. Từ chỗ này, hắn có thể hòa lẫn vào các nhân viên công tác, quan sát toàn bộ hội trường nhưng lại không gây sự chú ý đến những người khác, cho nên đây chính là vị trí quan sát tốt nhất.
Lúc còn ở trong quân đội, chức vụ của Vương Hải là lính đặc chủng trinh sát, cho nên khả năng quan sát của hắn vô cùng nhạy bén, trực giác cũng cực kỳ chuẩn xác. Thân là đội trưởng đội vệ sĩ thân tín của Trần Mặc, Vương Hải cần phải luôn duy trì cảnh giác cao độ, đặc biệt là trong hoàn cảnh xa lạ như thế này.
Những buổi diễn đàn như thế này thường là nơi tốt xấu lẫn lộn, đám người Vương Hải cần phải tăng cường công tác bảo đảm an toàn cho Trần Mặc.
Lúc trước, Trần Mặc từng đối mặt với các phần tử nguy hiểm ngay tại thành phố Tân Hải, Vương Hải xem đó chính là vết nhơ trong sự nghiệp của mình. Vậy nên, hắn ta đã âm thầm lập lời thề, bản thân sẽ không để Trần Mặc rơi vào tình huống tương tự một lần nữa.
May mắn thay, đây vốn là nơi hội tụ của các đại lão trong nhiều lĩnh vực, nên những biện pháp kiểm tra an ninh đều được thực hiện vô cùng nghiêm ngặt, không ai có thể mang súng ống vào bên trong. Vậy nên, đám người Vương Hải cũng có thể giảm bớt áp lực, nhưng vẫn phải luôn chú ý thường xuyên.
Trần Mặc đang ngồi tại hàng đầu tiên, ở góc phía trái.
Thái Sơn và Chung Lôi, một người canh giữ lối đi giữa ở hàng thứ ba, một người ngồi ở hàng ghế phía sau Trần Mặc,
Từ những vị trí đó, nếu như có tình huống bất ngờ phát sinh, hai người đó vẫn có thể phản ứng kịp thời trong thời gian ngắn nhất, lao ra trước tiên để bảo hộ Trần Mặc rời đi.
Hắc Ưng phụ trách lái xe lúc khẩn cấp, Chu Hà ngồi bên cạnh Trần Mặc, còn Lạc Vũ canh chừng ở cổng sau.
Bốn người Chu Hà đều là cao thủ hạng nhất, còn đội ngũ vệ sĩ đều là quân nhân xuất ngũ từng sử dụng thuốc tăng cường thân thể. Có thể nói, bọn họ tuyệt đối là đoàn đội vệ sĩ đứng đầu.
Với mức độ an ninh nghiêm ngặt như vậy, bọn họ tin mình sẽ bảo vệ tuyệt đối an toàn cho Trần Mặc. Chỉ cần kẻ địch không ôm quyết tâm chịu chết, thì không ai có thể ra tay trong hoàn cảnh này.
Ánh mắt của Vương Hải không ngừng dò xét đám người.
Diễn giả chính của buổi diễn đàn bao gồm hai người, theo thứ tự là người chiến thắng giải thưởng y học là Dolivice và Trần Mặc.
Hiện tại, buổi diễn đàn đã bắt đầu, Svante đã giới thiệu chủ đề xong, sau đó đến bài diễn thuyết là Dolivice, Trần Mặc được sắp xếp cuối cùng, bởi vì hắn là người quan trọng nhất.
Vương Hải bỗng nhiên nhướng mày, hắn dường như vừa bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Nội tâm không khỏi gióng lên tiếng chuông cảnh báo.
Đáy mắt Vương Hải lóe lên ánh sáng, hắn ta tuần tra qua lại trong hội trường, hy vọng có thể lần theo bóng dáng quen thuộc kia: “Thái Sơn, A Lôi, các người chú ý một chút.”
Vương Hải nói vào tai nghe của mình.
Lời này vừa phát ra, Thái Sơn và A Lôi đều chấn động, ánh mắt trợn tròn, vô thức ngồi xuống. Chu Hà đang đứng gần bên người Trần Mặc, đám người Hắc Ưng, Lạc Vũ đều đang canh giữ các lối ra vào, bọn họ cần phải giữ vững tinh thần ngay lúc này.
“Có tình huống gì sao?”
Chung Lôi thấp giọng hỏi.
“Tạm thời thì chưa, chỉ cảm thấy có chuyện gì không ổn. Ta vừa nhìn thấy một bóng người quen thuộc thoáng qua trong đám người.”
Vương Hải nhẹ nói: “Bây giờ ta đang tìm kiếm để xác định.”
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều âm thầm đứng lên, ánh mắt đều hữu ý vô tình dò xét đám người ngồi xung quanh Trần Mặc.
Vương Hải xuất thân từ lính trinh sát, từng chấp hành những nhiệm vụ đặc biệt, luôn sống sót sau những trận mưa bom bão đạn. Trực giác và khả năng quan sát của hắn đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, tuyệt đối vượt xa những người bình thường, thậm chí hắn còn đã sử dụng thuốc khai phá tiềm năng thân thể. Vậy nên, tất cả mọi người đều tin tưởng theo suy đoán của hắn.
Vương Hải bắt đầu lần lượt quan sát những người xung quanh Trần Mặc để tìm kiếm cảm giác quen thuộc đó.
Không, cảm giác này không có ở xung quanh Trần Mặc, hắn ta bắt đầu di chuyển tầm mắt. tới từng hàng ghế khán giả
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi