Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 506: Câu hỏi thâm độc

Cô vốn chỉ là một thực tập sinh. Ngày hôm nay, tòa soạn đã phân công cô đến túc trực tại cổng chính trụ sở công ty Kiến Hành Quân để săn tin. Cô vốn dĩ không hy vọng bản thân có thể phỏng vấn trực tiếp Trần Mặc, chỉ riêng việc hắn đồng ý gặp gỡ rất nhiều phóng viên đã là cơ hội hiếm khó rồi, không ngờ cô lại là người được đặc câu hỏi đầu tiên.
"Xin chào Trần Mặc tiên sinh, ta là phóng viên tin tức Lý Dĩnh. Một ngày trước đó, Brand Finance, một cơ quan quốc tế chuyên cố vấn và định giá thương hiệu, đã cập nhật danh sách các công ty công nghệ có giá trị nhất thế giới, công ty Kiến Hành Quân của ngươi đã chiếm vị trí thứ nhất trong bản danh sách đó. Tập đoàn tài chính JP Morgan cũng định giá công ty của ngươi có giá trị vào khoảng 1,5 nghìn tỷ đô la. Ngươi cảm thấy như thế nào về những điều này? Kế hoạch phát triển công ty Kiến Hành Quân như thế nào trong tương lai? Công ty Kiến Hành Quân có lên sàn chứng khoán không? "
"Cảm ơn câu hỏi của ngươi. Ngay từ những ngày đầu thành lập Kiến Hành Quân, ta chỉ mong muốn nó có thể trở thành một công ty công nghệ đứng đầu thế giới. Cho nên ta cũng không hề bất ngờ khi nhận được các thành tựu này. Đối với ta, công ty Kiến Hành Quân là vô giá. Trong tương lai, ta và đội ngũ nhân viên trong Kiến Hành Quân sẽ tiếp tục khám phá các lĩnh vực khoa học kỹ thuật mới. Còn về lên sàn chứng khoán, chúng ta vốn không thiếu tiền."
Lúc Trần Mặc nói ra những lời này, mí mắt của các phóng viên đều khẽ giật. Có thể tự tin nói rằng mình không thiếu tiền, chỉ sợ Kiến Hành Quân là người duy nhất làm được
"Ngài Trần Mặc, ngài đã được mệnh danh là “người khổng lồ công nghệ của thời đại mới”. Người khổng lồ vật lý học Tesla của thời đại trước đã từng công bố miễn phí các sáng chế về dòng điện xoay chiều, ngươi đã bao giờ nghĩ rằng mình sẽ noi gương theo ông ta bằng cách công khai các công nghệ về máy đo địa chấn, công nghệ chiếu ảnh ba chiều và trí tuệ nhân tạo vì lợi ích của cả nhân loại không?"
Một nữ phóng viên phương tây có mái tóc vàng và đôi mắt xanh lập tức đứng lên, lưu loát đặt câu hỏi bằng tiếng anh.
Sau khi nghe được lời phiên dịch của robot trợ lý, tất cả phòng viên đều trở nên xôn xao.
Người đặt câu hỏi này đúng là gan dạ. Từ xưa đến nay, bọn họ chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy, nữ phóng viên nước ngoài này rõ ràng đang muốn gây chuyện mà. Có điều, rất nhiều phóng viên cũng muốn nghe đáp án của Trần Mặc, và đây cũng là một tin tức rất quan trọng.
"Cảm ơn câu hỏi của ngươi. Tesla quả thật là một nhà nghiên cứu vĩ đại, những thành quả nghiên cứu của ông ấy đã tạo nên bước tiến vượt bậc trong nền văn minh nhân loại. Telsa đích thực là người khổng lồ của thời đại ấy. Hơn nữa, ông ấy là nhà khoa học mà ta kính phục nhất, và ta cũng cảm thấy rất tiếc nuối với những gì đã xảy ra với hắn vào lúc cuối đời.
Mặc dù ta và hắn có điểm giống nhau, nhưng ta không phải hắn. Điểm khác biệt lớn nhất giữa Trần Mặc và Telsa là chúng ta sống ở hai thế kỷ khác nhau. Hắn là người khổng lồ của thời đại trước, còn ta lại là doanh nhân của thời đại này. Nhưng ta tin rằng, chúng ta có chúng một mục tiêu, đó là tận dụng sức mạnh khoa học kỹ thuật để mang lại lợi ích cho nhân loại. Cho dù ta không tiết lộ công nghệ của mình, thì chẳng lẽ nó không thể đem lại lợi ích cho nhân loại sao? Câu trả lời hiển nhiên là không."
Các phóng viên trong nước nghe thấy câu trả lời của Trần Mặc thì đều thầm tán thưởng.
Câu hỏi vừa rồi rõ ràng là rất thâm độc. Bất cứ ai có kiến thức về lịch sử khoa học đều biết thừa, một số tập đoàn tư bản ở thời kỳ đó đã ép buộc Telsa phải bán rẻ chất xám của mình, vì ông ta không muốn giao bằng sáng chế dòng điện xoay chiều cho những nhà tư bản đó nên mới công bố sáng chế của mình với tất cả mọi người, khi lúc tuổi già thì nghèo rớt mùng tơi như vậy.
Nữ phóng viên kia lại muốn đánh tráo khái niệm đạo đức, dùng danh hiệu “người khổng lồ” làm bàn đạp để ép buộc Trần Mặc tiết lộ công nghệ. Cô ta đúng là mơ mộng hão huyền, kẻ ngu si cũng biết mình không thể vô sỉ như vậy.
Sau khi nghe được câu trả lời của Trần Mặc, nữ phóng viên tóc vàng mắt xanh kia cũng không hề tỏ ra thất vọng. Cô ta chỉ muốn nếu lên câu hỏi của mình như vậy chứ cũng không đặt quá nhiều hy vọng vào đó. Nếu cô có thể làm khó được Trần Mặc thì đây sẽ là tin tức rất có giá trị, nhưng đáng tiếc là hắn không rơi vào cái bẫy của cô. Nữ phóng viên cũng không nói gì nữa mà yên lặng trở về chỗ ngồi.
"Vị tiên sinh phía dưới này."
Trần Mặc trả lời xong thì tiếp tục gọi những phóng viên khác đặt câu hỏi. Có điều, hắn chỉ lựa chọn một vài những phóng viên trong nước chứ không để phóng viên nước ngoài có cơ hội đặt câu hỏi nữa.
"Trần Mặc tiên sinh, ta là phóng viên tin tức Lục Chí Mẫn. Gần đây đã có xuất hiện một vài tin tức về giới trẻ hiện nay đã đi trộm cướp vì muốn có đủ tiền để mua điện thoại di động ba chiều. thậm chí một số cô gái còn không ngần ngại bán rẻ cả cơ thể mình để kiếm tiền. Đối với vấn đề này, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Đáng buồn, đáng thương và nực cười. Sản phẩm của ta được sinh ra là vì lợi ích của xã hội chứ không phải khiến xã hội ô nhiễm. Ta thà không kiếm tiền từ những người như vậy còn hơn. Ta hy vọng rằng, dù là ai, bất kể khi nào, mọi người đều phải tuân thủ các nguyên tắc và giới hạn của chính mình, đồng thời trân trọng phẩm giá và cơ thể của bản thân. Tiền thì có thể kiếm được, điện thoại di động từ từ rồi cũng có thể mua được, nhưng có một số thứ nếu mất đi thì vĩnh viễn cũng không tìm về được ... ”
Trần Mặc tiếp tục trả lời thêm một vài câu hỏi của phóng viên. Cuộc họp báo tạm thời kết thúc sau một tiếng ngắn ngủi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi