Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 553: Khúc dạo đầu

Đổng Đông Huy bật dậy khỏi giường, mở đôi mắt ngái ngủ mò mẫm đi về phía phòng tắm. Cùng với tiếng nước chảy, Đổng Đông Huy cũng thở ra một âm thanh thoải mái.
Đột nhiên, một mùi khét lẹt truyền đến đầu mũi, khiến hắn vốn đang ngái ngủ bỗng bừng tỉnh. Từng đợt khói đen từ cửa sổ phòng tắm bay vào, càng ngày càng dày đặc khiến hắn nhíu mày, vội vàng kéo quần lên ngó ra ngoài cửa sổ mà nhìn.
Ngọn lửa đỏ rực kèm theo khói đen bốc lên nghi ngút từ ký túc xá phía tầng dưới. Sức nóng trong không khí có thể cảm nhận được qua cửa sổ.
"Cháy rồi!"
Tiếng gào của người bảo vệ tuần tra tầng dưới đánh thức màn đêm.
Một chút ngái ngủ còn sót lại của Đổng Đông Huy đã biến mất không còn tăm tích trong tiếng thét gào ấy. Hắn chẳng có thời giờ để suy nghĩ nữa, vội vàng ra chạy khỏi phòng tắm.
"Cháy rồi, mau dậy đi, mau dậy đi, cháy rồi!"
Đổng Đông Huy hét lên mấy tiếng trong ký túc xá, đánh thức tất cả các đồng nghiệp đang say ngủ. Chưa kịp đợi bọn họ kịp phản ứng, hắn bèn lao ra hành lang và trực tiếp bấm vào nút cảnh báo cháy.
Đinh đinh đinh…
Chuông báo cháy cộng với hồi cảnh báo vang lên khắp cả khu nhà tập thể, đánh thức những người còn đang yên giấc.
"Cháy rồi!"
Đổng Đông Huy đứng nơi hành lang hét lên mấy tiếng, bây giờ khói đang bắt đầu dày đặc. Bản thân hắn cũng không rõ ngọn lửa lớn đến mức nào.
"Nhanh đến lối thoát hiểm an toàn, phân luồng đám đông duy trì trật tự, đề phòng ngọn lửa chặn mất lối ra an toàn."
Nhìn thấy đồng nghiệp đã tỉnh táo và vội vã chạy ra ngoài, Đổng Đông Huy hét lên, cầm bình cứu hỏa lao thẳng đến cửa cầu thang.
"Nhanh lên."
Ngay khi mấy người ló đầu ra, lập tức cảm nhận được một đợt khí nóng ập đến, rõ ràng là ngọn lửa không nhỏ. Không kịp suy nghĩ nhiều, họ nhanh chóng chạy đến từng lối thoát hiểm an toàn.
“An Mỹ ở phòng 503 ngất xỉu ở trong phòng, ta không bế cô ấy ra được.”
Một cô gái hoảng sợ chạy đến nói với Đổng Đông Huy - người đang duy trì trật tự - rồi vội vàng lao vào đám đông đang chạy thoát thân.
"Chết tiệt, Lão Ngưu, ngươi duy trì trật tự, nhắc nhở mọi người chú ý cúi người, che miệng và mũi. Đừng quá hoảng sợ mà chen lấn xô đẩy lẫn nhau, tránh bị ngã hãy giẫm đạp nhau."
Đổng Đông Huy xách bình cứu hỏa chạy về phía tầng năm.
Cả tòa nhà ký túc xá bắt đầu rơi vào tình cảnh hỗn độn. Tiếng kêu khóc, tiếng bước chân hoảng loạn, tiếng còi cảnh báo và nhiều tiếng thét gào khác hòa lẫn vào nhau.
“Hay lắm, bây giờ khúc dạo đầu đã chính thức bắt đầu.”
Sói Xanh vừa nói vừa nhìn về phía ký túc xá phía xa.
“Cứ theo kế hoạch mà hành động.”
Rose đứng bên cạnh khẽ gật đầu, nhấc tai nghe lên nói: “Bây giờ bắt đầu kế hoạch, chú ý quan sát, khi mục tiêu ra ngoài thì báo cho bọn ta.”
"Hiểu rồi, hành động giờ này mệt mỏi quá đi, cũng không xem xét thời gian cái gì cả, không để cho người khác ngủ cho trọn giấc."
Thanh niên lắm mồm lải nhải, liếc nhìn cổng khu biệt thự nơi Trần Mặc đang ở, sau đó lại nhìn màn đêm im ắng, rồi tiếp tục chơi trò chơi điện thoại ở trên xe.


“Trần Mặc, Trần Mặc.”
Trần Mặc đang say giấc ngủ thì nghe thấy một tiếng gọi dịu dàng. Vừa mở mắt ra thì liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Ngư.
“Ừ, có chuyện gì vậy?”
Trần Mặc giương đôi mắt buồn ngủ hỏi: “Có chuyện gì gấp sao?”
“Chị Triệu gọi điện đến, có hỏa hoạn xảy ra ở một ký túc xá nhân viên công ty.”
Tiểu Ngư đưa điện thoại cho Trần Mặc.
"Hỏa hoạn?"
Trần Mặc ngồi bật dậy trên giường, cơn buồn ngủ đã bay đi đâu hết.
“Chuyện này là thế nào?”
Trần Mặc trực tiếp nghe điện thoại, nói.
“Nhà máy ở khu vực Phượng Hoàng Bắc, một đám cháy bùng lên tại ký túc xá nhân viên.”
Giọng điệu của Triệu Mẫn có chút trang nghiêm: “Hiện tại đám cháy đã được kiểm soát”.
"Tình hình thế nào? Có ai bị thương không?"
Vẻ mặt Trần Mặc trở nên nghiêm túc.
"Theo thống kê hiện giờ thì có 2 người chết và 11 người bị thương."
“Sao lại nghiêm trọng như vậy?”
Sắc mặt Trần Mặc đột nhiên tối sầm lại.
"Đám cháy bùng lên lúc 4 giờ sáng, lúc ấy có rất nhiều người đang ngủ say. Cũng may là các nhân viên phát hiện ra sớm và chủ động sơ tán hiện trường, nếu không thì hậu quả sẽ thảm khốc hơn rất nhiều. Hai nhân viên bị khói làm cho ngạt thở vì dùng thang máy chạy thoát.”
Giọng nói của Triệu Mẫn lộ rõ vẻ không vui.
"Bây giờ ngươi có ở hiện trường vụ cháy không?"
"Không, ta đang ở bệnh viện ở Phượng Hoàng Bắc. Những người bị thương đã được đưa đến đây."
Triệu Mẫn nói: "Ta đã gửi cho ngươi video hiện trường vụ cháy, ngươi có thể xem qua."
“Mặc Nữ, mở video.”
Trần Mặc nói.
Vừa dứt lời, điện thoại di động ba chiều liền hiện lên một tấm màn sáng, trên đó là hình ảnh các nhân viên cứu hỏa đang chữa cháy.
"Tại sao lại xảy ra hỏa hoạn? Công tác phòng cháy chữa cháy ở ký túc xá nhân viên chưa được chuẩn bị tốt sao?"
Trần Mặc vô cùng tức giận.
"Hệ thống giám sát tại nhà máy đã cho thấy công tác an toàn phòng cháy chữa cháy đều được thực hiện theo quy chuẩn, thậm chí còn luôn có các cuộc kiểm tra đột xuất để đề phòng sai sót. Tuy nhiên, vụ cháy này có chút kỳ lạ, ta đã hỏi nhân viên an ninh tuần tra, tất cả mọi người đều nói rằng bọn họ không hề nghe thấy tiếng nổ, ban đầu chỉ thấy một ngọn lửa nhỏ, nhưng sau đó bỗng nhiên xuất hiện khói dày cuồn cuộn, ngọn lửa cũng từ đó mà ngày càng lớn hơn, dù là sự cố chập điện cũng không thể gây cháy lớn không kiểm soát trong tích tắc như thế được.”
“Ý ngươi là, có người cố ý phóng hỏa?”
Trần Mặc lập tức hiểu ý của Triệu Mẫn.
"Không thể loại trừ khả năng này. Cảnh sát đã lập hồ sơ điều tra."
Triệu Mẫn nói: "Dù sao vụ cháy này cũng có chút kỳ lạ."
“Tình hình những người bị thương như thế nào rồi?”
Trần Mặc hỏi.
"Không quá nghiêm trọng, tất cả đều là những thương tổn trong quá trình thoát thân, hoặc là bị ngạt khói. Có một người bị bỏng diện tích lớn, khá nghiêm trọng, tên là Đổng Đông Huy, người này vô tình bị thương khi cứu một nhân viên khác. Ngoài ra, vết thương của những người khác đều không nghiêm trọng như vậy. "
"Ta sẽ qua đó."
Trần Mặc xuống giường, nhanh chóng đi về phía phòng tắm. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Trần Mặc mặc quần áo mà Tiểu Ngư đã chuẩn bị sẵn, vội vàng rời khỏi phòng.
“Ta sẽ đi cùng ngươi đến đó.”
Tiểu Ngư nắm tay Trần Mặc, theo bước chân hắn rời khỏi biệt thự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi