Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1986: Hải Vô Tẫn (2)

“Bây giờ là năm nào?”
“Năm 533920944 theo lịch vũ trụ”
“Đã năm năm rồi sao?” Trần Mặc thở dài.
Hắn cảm giác thời gian chỉ mới trôi qua mấy chục giây mà thôi, không ngờ rằng là đã năm năm rồi. Tốc độ dòng chảy thời không bên trong hố đen khác biệt với bên ngoài, một cái nháy mắt trong lỗ đen có thể mất hàng nghìn vạn năm ở bên ngoài. Những kẻ nào rơi vào hố đen mà không thoát ra kịp thời, thì sẽ bị lạc hậu trong thế giới đã thay đổi từ lâu.
Lão tù trưởng muốn dùng hố đen để bẫy rập Trần Mặc, hy vọng có thể khiến Trần Mặc tử vong hoặc biến mất, để cho nền văn minh Bạch Tinh có thêm thời gian phát triển. Đáng tiếc, ông ta không ngờ Trần Mặc có thể trốn thoát, cũng không nghĩ đến những diễn biến tiếp theo.
Cho dù hố đen nhân tạo kia chưa triệt để hoàn thiện, mà Trần Mặc cũng chỉ tốn mấy chục giây để trốn thoát khỏi nơi đó, nhưng thời gian cũng đã trôi qua không ít.
Năm năm.
Trần Mặc có thể thoát khỏi hố đen, thì năm năm đã trôi qua.
Điều này có nghĩa, hắn và Hồ Băng Tâm đã mất tích suốt năm năm.
Nhưng cũng may, năm năm cũng không tính là dài, nếu thời gian trôi qua là năm trăm năm thì mới phiền phức.
Tuy nhiên, Trần Mặc hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này, đành phải tìm hiểu tình hình hiện tại trong vũ trụ rồi nói tiếp.
“Ngươi có thể dẫn đường cho ta đi tới đảo chính được không?” Trần Mặc ôn hoà hỏi A Vũ.
“Có thể, có thể” A Vũ suýt nữa bật khóc khi phát hiện Trần Mặc không có ý định gây sự với mình, cũng không muốn giết mình.
Nếu như vậy, hắn ta không cần phải chết rồi.
“Cám ơn” Trần Mặc gật đầu.
“Không có việc gì, ngươi có muốn cải trang một chút không? Ngươi có dung mạo rất nổi bật, rất dễ bị nhận ra. A Vũ do dự nhắc nhở.
“Rất dễ bị nhận ra?” Trần Mặc có chút kinh ngạc.
“Ngươi là bá chủ vũ trụ, vô cùng nổi tiếng kia mà? Ngươi không thấy cậu bé này suýt chút nữa vì ngươi mà bật khóc hay sao?” Hồ Băng Tâm nhàn nhạt nói.
“Ồ, ta cũng không dữ tợn tới vậy mà?” Trần Mặc cười lớn, dùng lòng bàn tay che mặt Hồ Băng Tâm. Hai người bọn họ đều là những nhân vật có tầm ảnh hưởng trong vũ trụ, hiển nhiên cũng vô cùng quen thuộc đối với hết thảy sinh mệnh phổ thông. Nếu bọn họ sớm bị phát hiện, thì chuyện này cũng không còn gì thú vị nữa.
Vào khoảnh khắc Trần Mặc buông tay, gương mặt của Hồ Băng Tâm đã hoàn toàn biến đổi. Đôi mắt quyến rũ của bà ta như được trang điểm mắt khói, đôi tai hồ ly màu trắng chuyển sang màu đen, vầng trán có thêm một hình xăm màu đỏ, nhìn rất đẹp mắt.
Hồ Băng Tâm không biết mình đã biến thành bộ dáng gì, nhưng khi đã ở dưới sự kiểm soát của Trần Mặc, bà ta chỉ có thể mặc cho hắn sắp xếp chính mình.
Cải trang xong cho Hồ Băng Tâm, Trần Mặc đưa tay lên che đầu, ngay lập tức đổi sang diện mạo khác, trở thành một nam nhân ngư với những chiếc vảy đầy màu sắc ngập tràn trên cánh tay, cùng
khuôn mặt góc cạnh và đôi mắt hẹp dài sắc bén tự tin.
“Ngươi còn có loại năng lực này à?” Hồ Băng Tâm nói.
“Ta còn có nhiều dị năng khác nữa. Trần Mặc quay đầu nhìn A Vũ nói: “Anh bạn, mời dẫn đường” “À à.”
Sau khi lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, A Vũ không dám do dự, lập tức bay về hướng đảo chính. Hắn ta không dám chạy trốn, siêu năng lực của Trần Mặc quá kỳ lạ, hắn ta không có niềm tin rằng chính mình có thể trốn thoát khỏi đối phương.
Hơn nữa, năm đó, Trần Mặc thân là bá chủ một phe, nhưng lại dám một mình tham dự hội nghị Thần Nguyên, gây chấn động toàn bộ vũ trụ. A Vũ không cho rằng một sinh mệnh bình thường như chính mình có thể trốn thoát khỏi Trần Mặc, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn làm người dẫn đường. Nếu như Trần Mặc vui vẻ thì thì A Vũ hắn có thể sống sót, nói không chừng còn sẽ có một vài ích lợi trong tương lai.
Trên đường đi, Trần Mặc thỉnh thoảng hỏi một số vấn đề liên quan đến Hải Vô Tẫn, cũng một số câu chuyện lịch sử về hành tinh này. Về phần Hồ Băng Tâm, bà ta đều lắng nghe từ đầu đến cuối, chưa từng lên tiếng ngắt lời.
A Vũ không giấu giếm điều gì, kể ra tất cả những gì mình biết cho Trần Mặc. Hắn ta thỉnh thoảng nhìn về phía Hồ Băng Tâm, thắc mắc vì sao Hồ Băng Tâm không nói câu nào, nhưng khi nhìn thấy Trần Mặc chế trụ bà ta, hắn ta cũng âm thầm suy đoán chút ít, không dám nói cũng không dám
hỏi thêm nữa.
Dưới sự chỉ dẫn của A Vũ, hai người Trần Mặc và Hồ Băng Tâm thuận lợi bước vào trong đảo chính.
Đảo Kim Ngư có hình dạng giống một con cá, là hòn đảo bình thường nhất trong hành tinh Vạn Đảo, với dân số ước chừng hai trăm vạn sinh mệnh.
Trần Mặc và Hồ Băng Tâm không có thân phận nên không thể ở khách sạn, nhưng A Vũ đã tận dụng một số đặc quyền của sĩ quan cảnh sát trong thành phố, giúp đỡ bọn họ có thể ở lại một khách
san.
“Hai người ở chung, hay là ở hai phòng?” A Vũ nhìn Trần Mặc và Hồ Băng Tâm.
“Tìm một phòng có hai giường ngủ? Trần Mặc nói.
“Tại sao không thể là hai phòng độc lập?” Hồ Băng Tâm lạnh lùng nói.
“Tù nhân không có quyền lựa chọn? Trần Mặc thẳng thừng nói.
A Vũ nhìn Hồ Băng Tâm một chút, không dám nói xen vào, vội vàng yêu cầu nhân viên khách sạn sắp xếp một phòng có hai giường ngủ. Hắn ta cũng không phải đồ ngu ngốc, hiển nhiên nhìn ra Hồ Băng Tâm bị chế trụ đến tận đây, rõ ràng là đã khuất phục trong tay Trần Mặc.
Sinh mệnh quản lý trước đây của nền văn minh Bạch Tinh, bị bắt giữ làm tù binh bởi thủ lĩnh của Kiến Hành Quân, lượng thông tin cũng đủ lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi