Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 569: Trò chuyện

"Tình trạng cơ thể của bệnh nhân hiện đã ổn định, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, chờ đến khi vết thương lành lại là được. Trong thời gian tới, bệnh nhân không nên cử động tay trái quá mạnh, tránh để cho vết thương bị hở. Với lại, người nhà và bệnh nhân không được để cho nước dính vào vết thương.”
“Được.”
Sau khi nghe bác sĩ dặn dò đôi câu, Trần Mặc gật đầu đáp ứng.
Lưu Tuyết Cầm hướng dẫn cho Trần Mặc những vấn đề cần chú ý, sau đó dẫn y tá rời khỏi phòng bệnh.
"Tiểu Ngư, lần này ngươi làm ta sợ chết khiếp luôn đó."
Cả Triệu Mẫn và Lý Nhược Hi đều ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ngư.
Lý Nhược Hi là bạn thân nhất của cô, hai người chẳng có gì là không tâm sự với nhau. Triệu Mẫn thì lại vừa giống như một người chị vừa tựa như một người bạn tốt. Cả hai người đều là những tỷ muội thân thiết nhất của Tiểu Ngư.
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của hai người, Tiểu Ngư cũng rất cảm động: “Ta lại khiến các ngươi phải lo lắng rồi."
"Không phải là đã mặc áo chống đạn rồi sao? Tại sao lại bị thương hế?"
“Do ta xui xẻo, bị bắn trúng cánh tay lộ ra ngoài.”
Tiểu Ngư nói: “Nhưng dù sao thì trong cái rủi cũng có cái may, knhững bộ phận quan trọng trên người đều không bị sao cả. Lúc đó, ta cứ nghĩ mình chết chắc rồi.”
"Ăn nói dại dột..."
Trần Mặc không tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ mà chỉ lặng lẽ quan sát Tiểu Ngư.
Trong lúc các cô gái đang tâm tình với nhau, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Bố mẹ Trần Mặc, gia đình dì Trân, bố mẹ Tiểu Ngư và em gái Tiểu Man đều bước vào. Trần Mặc còn nhìn thấy bóng dáng Lý Thành Chi ở phía sau họ.
May thay, phòng chăm sóc đặc biệt này tương đối rộng, mười mấy người có mặt cùng một lúc cũng không cảm thấy chật chội bí bách. Triệu Mẫn và Lý Nhược Hi thấy người nhà của Tiểu Ngư bước vào, bọn họ cũng biết điều mà tránh sang một bên để nhường chỗ.
"Chị."
"Tiểu Ngư."
Trông thấy Tiểu Ngư nằm trên giường bệnh, mẹ của Tiểu Ngư là Vương Lan và Tiểu Man vội vàng đi tới.
Khi chứng kiến bộ dạng phờ phạc của con gái, nước mắt Vương Lan không thể kìm được mà rơi lã chã. Đôi mắt Hà Chấn Hoa cũng đỏ hoe khi, nhưng ông vẫn cố sức đè nén tâm tình xúc động của mình.
“Bố, mẹ, Tiểu Man, các ngươi đều đến rồi.”
Nhìn thấy ba mẹ của mình, Tiểu Ngư nở một nụ cười yếu ớt.
“Tiểu Ngư có bị thương nặng không con?”
Mẹ Trần, Thiệu Tuyết Mai, cũng vội đến bên giường bệnh, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Mẹ đừng lo lắng, sẽ sớm ổn thôi.”
Trần Mặc nói.
"Ngươi nói thế mà không thấy xấu hổ sao? Đủ lông đủ cánh rồi chứ gì? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không thèm gọi điện hay nhắn tin về nhà cho bố mẹ biết. Điện thoại của ngươi cũng không thể liên lạc được. Nếu không theo dõi tin tức, chúng ta có lẽ vẫn không biết chuyện gì hết. Ngươi có biết không? Bọn ta và bố mẹ Tiểu Ngư gần như đổ bệnh ra đấy."
Trần Mặc chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên mặc cho mẹ mình khiển trách. Hắn bị đám bắt cóc cướp điện thoại di động, sau khi thoát ra, hắn quá lo lắng cho Tiểu Ngư nên trong thoáng chốc đã quên mất mình phải báo tin bình an cho gia đình. Vì lẽ đó, hắn can tâm tình nguyện nghe mẹ quở mắng.
“Mẹ cháu nó à, được rồi, Tiểu Ngư còn chưa lành vết thương, đừng làm nó hoảng quá.”
“Tiểu Mặc, mẹ ngươi cứ bất an suốt dọc đường, bà ấy đã khóc mấy lần đấy. Sau này có chuyện gì thì nhớ gọi điện về cho gia đình, nếu không thì người nhà sẽ lo lắng lắm.”
Trương Dương đi tới bên cạnh Trần Mặc nhẹ nhàng nói.
“Ta biết rồi.”
Trần Mặc ngoan ngoãn đồng ý.
Thiệu Tuyết Mai không tiếp tục quở trách Trần Mặc nữa, lấy súp đã chuẩn bị sẵn, rồi rót cho Tiểu Ngư một bát. Các thành viên trong gia đình vây quanh Tiểu Ngư, Trần Mặc không thể chen vào được, chỉ đành bất lực đứng chờ bên cạnh.
“Ra ngoài nói chuyện chút được chứ?”
Lý Thành Chi đi tới, hỏi.
"Được."
Trần Mặc an ủi và báo với người nhà một tiếng, bọn họ dường như cũng biết được thân phận đặc biệt của Lý Thành Chi nên không ngăn cản.
Hai người cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.
Trần Mặc đi theo Lý Thành Chi đến một căn phòng nằm trong góc khuất của bệnh viện.
Khi bước vào phòng, Trần Mặc nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da, khuôn mặt gầy, nước da ngăm đen và đôi mắt sâu hút hồn đang ngồi sẵn ở đấy. Bên cạnh người đàn ông trung niên còn có một nữ trợ lý khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trang phục của cô ấy có phần già dặn.
Nhìn thấy Trần Mặc và Lý Thành Chi bước vào, bọn họ cũng đứng dậy chào hỏi.
"Vị này là tổ trưởng Lâm Chính Quốc của Cục An ninh, và vị này là trợ lý của tổ trưởng Lâm, Vương Hiểu Phượng. Tổ trưởng Lâm đã tiếp nhận điều tra vụ tấn công này. Hiện giờ, tổ trưởng Lâm muốn trò chuyện với ngươi để biết thêm tình hình.”
Lý Thành Chi vừa đi vào đã lập tức bắt đầu giới thiệu cho Trần Mặc.
"Xin chào, Trần tiên sinh."
"Xin chào, tổ trưởng Lâm."
Trần Mặc vươn ra bắt tay hai người, sau đó bốn người họ cũng ngồi vào chỗ của mình.
"Chúng ta hiện đang tiếp nhận điều tra về trận tập kích ở tuyến đường Phượng Hoàng Bắc. Trần Mặc tiên sinh đã bị bọn xã hội đen bắt cóc, nhưng sau đó ngươi lại thoát khỏi hiện trường vụ tấn công, bình an vô sự trở về đây. Tuy nhiên, ba tên côn đồ bắt cóc ngươi cũng đã chết, cho nên bọn ta cần phải làm rõ các tình tiết liên quan."
Lâm Chính Quốc lên tiếng, nữ trợ lý bên cạnh cũng bắt đầu thu âm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi