Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 414: Tiền án

Trần Mặc vừa lên xe, Triệu Mẫn liền trêu đùa: “Có phải Từ Nghiên Tâm muốn hẹn ngươi đi chơi không?”
Trần Mặc ngồi bên cạnh Tiểu Ngư, hắn cũng lên tiếng đáp lại: “Đúng là cô ấy muốn mời ta đi chơi.”
“Tiểu Ngư, ngươi nghe thấy chưa, ngươi phải trông chừng hắn cho chặt, đừng để hắn ra ngoài trêu hoa ghẹo bướm.”
Triệu Mẫn nói.
“Không phải chứ? Ta cũng đã nhận lời với Từ Nghiên Tâm đâu? Ta nói với cô ấy rằng tối nay đã có hẹn xem phim với Tiểu Ngư rồi. Còn công lao anh hùng cứu mỹ nhân, ta đã nhận được phần thưởng thuộc về mình rồi, không cần đến lần thứ hai đâu.”
Nghe Trần Mặc nói như vậy, trong lòng Tiểu Ngư tràn đầy hạnh phúc, ánh mắt của cô khi nhìn Trần Mặc cũng trở nên vô cùng dịu dàng. Có lẽ đối với cô, cả thế giới này chỉ có duy nhất một người mà thôi.
“Tiểu Ngư, ngươi hẹn hắn đi xem phim sao?”
Triệu Mẫn nhìn về phía Tiểu Ngư hỏi.
“Tối nay xem phim với ta nhé.”
Tiểu Ngư nhìn Trần Mặc, cười nói.
“Được.”
“Các ngươi... thật là... ăn ý.”
Triệu Mẫn tự gõ gõ đầu mình, sắc mặt có chút nghẹn ngào. Cô vốn dĩ muốn đốt nhà hai người bọn họ một chút, cuối cùng lại bị nhét cho một bát cơm chó, đúng là vẫn còn non tay quá.
“Nhưng ngươi nói mình đã nhận được công lao anh hùng cứu mỹ nhân rồi là sao?”
“Đương nhiên là của Tiểu Ngư nhà ta rồi.”
Trần Mặc cười nói.
“Lúc chúng ta còn đi học trên trường, hắn đã từng cứu ta một lần, sau đó ta đã trở thành bạn gái của hắn.”
Tiểu Ngư vẫn còn đang chìm đắm trong ký ức xưa cũ.
“Chà, ông chủ, thì ra ngươi đã có nhiều “tiền án” trước đó rồi.”
Triệu Mẫn cười: “Tiểu Ngư à, ngươi phải trông coi hắn cho cẩn thận. Ngươi được hắn ta cứu một lần là ngốc nghếch chạy theo hắn. Còn ta được hắn giành lại chiếc túi xách từ tay tên cướp nên cũng ngốc nghếch chạy theo hắn. Bây giờ lại có thêm một Từ Nghiên Tâm này nữa, có lẽ càng về sau thì lại càng có nhiều người chạy theo hắn đấy.”
Khuôn mặt Trần Mặc sa sầm lại: “Tiền án cái gì chứ?”
“Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?”
Tiểu Ngư trêu chọc nói.
“Đúng, ngươi nói cái gì cũng đúng hết.”
Trần Mặc giơ tay đầu hàng: “Ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ ra rồi, ta nhất định sẽ thay đổi. Mấy “Tiền án” kiểu này, ta phạm tội một lần là đủ, không muốn phạm đến lần thứ hai nữa đâu.”
Tiểu Ngư nở nụ cười thật tươi, ánh mắt của cô dành cho Trần Mặc càng trở nên dịu dàng hơn nữa. May mà Triệu Mẫn cũng không nhìn thấy được khung cảnh nồng nàn giữa hai người lúc này.

….
Đối với các thương hiệu điện thoại tầm cỡ trong nước, sự kiện công ty Kiến Hành Quân chủ động kêu gọi hợp tác nhượng quyền phần mềm trợ lý di động thông minh đa ngôn ngữ chắc chắn là một dấu mốc quan trọng. Công nghệ trí tuệ nhân tạo của công ty Kiến Hành Quân có thể đưa các sản phẩm điện thoại của bọn họ lên một tầm cao mới, vậy nên không công ty nào muốn bỏ lỡ một cơ hội hợp tác tuyệt vời như vậy.
Sáng sớm ngày hôm sau, các vị giám đốc này đã vô cùng ăn ý với nhau mà đi đến trụ sở công ty Kiến Hành Quân cùng một lúc.
Ngày hôm qua, sau khi trở về từ buổi họp mặt ở Lam Hải Lâu, cả bốn vị tổng giám đốc này đã tổ chức một cuộc họp video với các quản lý cấp cao và bộ phận pháp lý của công ty của mình, sau đó cùng nhau xem xét kỹ lưỡng bản hợp đồng nhượng quyền của Triệu Mẫn để tìm ra những cái bẫy ẩn mình bên trong đó.
Sau khi xác nhận các điều khoản trong hợp đồng không còn vấn đề nào khác, tất cả bọn họ đều muốn đến công ty Kiến Hành Quân sớm nhất có thể.
Bọn họ đều là người thông minh, đương nhiên biết rõ lợi thế của việc nắm bắt cơ hội kịp thời.
Sau khi ký kết hợp đồng nhượng quyền thành công, bọn họ sẽ lập tức công bố với toàn thể dân chúng. Đến lúc đó, ai nhanh tay nhất thì sẽ nhận được nhiều chú ý nhất, đặc biệt là những những kênh truyền thông chính thống thì sẽ càng có lợi cho bọn họ.
“Nội dung của các bản hợp động nhượng quyền trong tay các ngươi đều giống nhau. Vì mọi người đều tình cờ cùng có mặt ở đây, cho nên ta cũng không nhiều lời nữa, tránh làm mất thời gian của các bên.”
Triệu Mẫn đưa mắt nhìn quanh phòng họp, khi thấy không ai có ý định nêu ý kiến phản đối thì nói tiếp: “Chắc hẳn các ngươi cũng đã xem xét kỹ lưỡng bản hợp đồng này rồi. Đối với các điều khoản hợp tác của chúng ta, các ngươi có thắc mắc gì không?”
“Ta thì không có vấn đề gì cả, chỉ có một yêu cầu nhỏ nữa thôi. Nhưng ngươi cứ hỏi mấy người giám đốc Lôi trước đi!”
Dư Thừa Nam cười nói.
Vì bản hợp đồng nhượng quyền là do Kiến Hành Quân đề xuất, cho nên thế chủ động đã hoàn toàn nghiêng về bọn họ. Nhưng các điều khoản mà Kiến Hành Quân đưa ra hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được, cho nên Dư Thừa Nam cũng không có ý định phản đối. Vì nếu hắn đưa ra ý kiến trái chiều nào đó, sợ rằng Kiến Hành Quân sẽ có chút không hài lòng với Huawei.
“Ta cũng không có vấn đề gì, nhưng cũng chỉ có thêm một yêu cầu nho nhỏ.”
Lôi Quân nói.
“Tương tự như trên.”
Trần Minh Dũng bất đắc dĩ nhún vai: “Không phải ta muốn bắt chước lời thoại của ba người này, mà do chúng ta đều có chung một ý tưởng, cho nên ta đành phải nói như vậy.”
Triệu Mẫn khá ngạc nhiên khi cả bốn người bọn họ đều cùng có một yêu cầu: “Yêu cầu gì?”
“Tổ chức lễ ký kết.”
Dư Chấn Nam nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi