Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 197: Buổi lễ trao tặng (2)

Khưu Quốc Phong cười cười, tiếp tục mở miệng.
“Lúc tựu trường, ta đã nói qua với mỗi người các ngươi rằng, hôm nay các ngươi tự hào về Đại học Tân Hải, thì ngày mai, Đại học Tân Hải sẽ tự hào về các ngươi. Tại sao ta lại nói điều này ngày hôm nay? Bởi vì ta có chút lười biếng, diễn văn khai giảng năm nào cũng giống nhau, lúc nào cũng có câu này.”
Dưới khán đài lại phát ra tràng cười sảng khoái.
“Hôm nay, Đại học Tân Hải của chúng ta rất tự hào về một bạn sinh viên, đó chính là bạn học Trần Mặc, học trưởng của các ngươi. Ta hy vọng các ngươi cũng sẽ giống như hắn, vì ước mơ của mình mà phấn đấu, trở thành một người có ích, thay vì suốt ngày cứ giống như đà điểu, trốn trong một góc ở trường đại học.”
Hắn nói xong: “Ta cũng mong rằng, một ngày nào đó trong tương lai, sẽ có một người trong số các ngươi đứng trên cái bục giảng này, nói chuyện với các đàn em khoá sau của mình, ta hi vọng các ngươi sẽ trở thành một Trần Mặc tiếp theo. Cho dù không thể trở thành một Trần Mặc tiếp theo, thì các ngươi cũng phải trở thành một người có ích đối với xã hội. Ta nghe nói bài phát biểu càng ngắn, thì tiếng vỗ tay càng kịch liệt!”
“Hay......”
Các sinh viên bên dưới lập tức phản ứng lại, bắt đầu liều mạng vỗ tay và lớn tiếng tán thưởng. Bọn hắn đã nghe qua không biết bao nhiêu bài diễn thuyết vừa dài vừa dở, không mang lại giá trị gì. Bài phát biểu của hiệu trưởng tuy ngắn gọn, nhưng chí ít có thể nghe ra được một chút gì đó.
Khi tiếng vỗ tay dần lắng xuống, Khưu Quốc Phong mới nói tiếp: “ Phần tiếp theo của buổi lễ trao tặng, xin mời học trưởng Trần Mặc của chúng ta lên sân khấu.”
Khưu Quốc Phong nhìn về phía Trần Mặc đang ngồi dưới khán đài, ánh mắt của những người khác và tất cả ống kính của phóng viên cũng nhắm vào vị trí của hắn. Bọn hắn biết, người thanh niên này mới là nhân vật chính ngày hôm nay. Trong vòng chưa đầy một năm, Kiến Hành Quân đã tạo nên kỳ tích vô tiền khoáng hậu trong giới kinh doanh, kỳ tích này đã trở thành huyền thoại trong giới thương nghiệp.
Công ty Kiến Hành Quân của hiện tại chính là một chiếc thuyền buồm, tả xung hữu đột trong mô hình thị trường vốn đã cố định từ lâu, mà Trần Mặc chính là người cầm lái con thuyền này. Nếu như không phải sự thật đặt ngay trước mắt, bọn họ sẽ không bao giờ liên tưởng chủ tịch của công ty Kiến Hành Quân với hình ảnh của một thanh niên hiền hoà như thế này.
“Bạn học Trần Mặc đã quyên tặng 200 vạn cho việc xây dựng trường học, chúng ta sẽ dùng số tiền này để kiến thiết cơ sở cho các ngươi học tập tốt hơn. Đồng thời, công ty Kiến Hành Quân đã thành lập học bổng Kiến Hành Quân tại Đại học Tân Hải để giúp đỡ những bạn có thành tích học tập xuất sắc và gia cảnh khó khăn. Chúng ta hãy cùng dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất, để cảm ơn học trưởng Trần Mặc và công ty Kiến Hành Quân nào.”
Trên mặt của Khưu Quốc Phong lộ vẻ vui sướng, sau đó ông liên tục vỗ tay, cùng hoà vào tiếng vỗ tay bên dưới, cộng thêm thanh âm hô “tốt” không ngừng vang lên khắp nơi.
Dưới khán đài, Lý Nhược Hi nhìn xung quanh một lượt, rồi mới mỉm cười, kề vào bên tai Tiểu Ngư, nói: “Tiểu Ngư, ngươi có cảm thấy tự hào về người đàn ông của ngươi không?
“Nhìn phía trước đi, đừng làm loạn.”
Lỗ tai của Tiểu Ngư đỏ lên, cô đẩy Lý Nhược Hi ra, sau đó cũng vỗ tay, nhưng ánh mắt của cô nhìn Trần Mặc vô cùng dịu dàng.
“Nhìn ánh mắt của ngươi, ta đã biết ngươi đã đắm chìm vào tình yêu rồi.”
Lý Nhược Hi lại ghé đầu qua: “Ta nên nói là hắn may mắn, hay là ngươi may mắn đây?”
“Là ta may mắn.”
Tiểu Ngư cười nói.
“Ngươi quả thực là rất may mắn.”
Lý Nhược Hi nói đùa: “Ngươi nhìn ánh mắt say mê của những nữ sinh kia đi, phải giữ chặt người đàn ông của ngươi đấy, đừng để bị cướp đi.”
“Bây giờ không phải là lúc nói đến chuyện này.”
Tiểu Ngư bất đắc dĩ nhìn sang Lý Nhược Hi.
Tiếng vỗ tay lúc này càng lúc càng to giống như sóng xô bờ, đặc biệt là khu vực lớp của Trần Mặc phát ra tiếng vỗ tay kịch liệt nhất, thậm chí còn có nhiều người hú hét vì phấn khícch.
….
….
Trong tiếng vỗ tay kéo dài không dứt còn xen lẫn tiếng hò hét của nhiều nữ sinh. Sau đó, tiếng hò hét nối thành một mảnh, khiến Trần Mặc ở trên sân khấu dở khóc dở cười.
“Học trưởng thật đẹp trai!”
“Học trưởng, ta yêu ngươi!”
Trong tiếng vỗ tay và hò hét, Trần Mặc đưa tấm chi phiếu lớn trong tay cho Khưu Quốc Phong. Các phóng viên ở phía dưới khán đài không ngừng hướng trường thương đoản pháo về phía hai người, điên cuồng chụp ảnh khoảnh khắc lúc cả hai bàn giao chi phiếu.
(*) Trường thương đoản pháo “长枪短炮”: Là một cụm từ dùng để nói đến ống kính tele để chụp đối tượng từ xa.
Sau khi hoàn tất quá trình quyên tặng xong, Khưu Quốc Phong lại lần nữa mở miệng: “Tiếp theo sau đây, học trưởng Trần Mặc của các ngươi sẽ phát biểu một bài. Đây là lần diễn thuyết đầu tiên học trưởng của các ngươi, mọi người cùng vỗ tay hoan nghênh nào.”
Trong tiếng vỗ tay kịch liệt, Khưu Quốc Phong lùi xuống và giao lại sân khấu cho Trần Mặc.
Trần Mặc nhìn đầu người chằng chịt dưới khán đài, hắn nhắm mắt bước đến bục. Đây là lần đầu tiên hắn diễn thuyết, hơn nữa hôm qua hắn vẫn chưa chuẩn bị bài phát biểu, nên bây giờ chỉ có thể không trâu bắt chó đi cày.
(*) Không trâu bắt chó đi cày: ý buộc người làm việc không hợp khả năng, gây khó dễ cho người khác.
Khi hắn đứng trước micro, tất cả tiếng vỗ tay mới ngừng lại. Vô số cặp mắt chờ đợi xen lẫn hâm mộ nhìn về phía Trần Mặc. Mỗi người bọn họ đều rất hiếu kỳ, không biết Trần Mặc sẽ giảng thứ gì cho bọn hắn nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi