Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 842: Tuyệt vọng

Bọn họ chính là nhóm người có độ tuổi bình quân thấp nhất trong viện nghiên cứu. Ai nấy đều là những sinh viên ưu tú của đại học y dược trực thuộc Học Viện Kỹ Thuật, từng tham gia một số nhóm dự án nghiên cứu y học tầm cỡ trong nước, trình độ học vấn thấp nhất cũng là học vị tiến sĩ.
Lúc này, Trần Mặc và Ngũ Băng cũng đang có mặt tại đây, Trần Mặc còn cầm một số tài liệu trong tay.
"Bây giờ, ta sẽ giao nhiệm vụ cho từng người để tiến hành nghiên cứu công nghệ đặc chế vắc xin. Đề tài này hơi khó, ngươi phải phối hợp với ta để có thể đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu."
Trần Mặc vừa mở miệng, một số người đã lập tức lấy lại tinh thần. Mặc dù Trần Mặc không theo học chuyên ngành y khoa, nhưng hắn chính là cha đẻ của phương thuốc đặc trị virus VFV và tác nhân HX3 cải tiến có thể suy giảm quá trình trao đổi chất của virus Reedman. Trần Mặc đã chứng tỏ thực lực của mình trong lĩnh vực nghiên cứu dược phẩm, trình độ của hắn đủ để cố vấn cho bất kỳ ai trong số họ.
"Các ngươi sẽ được chia thành hai nhóm, mỗi nhóm ba người. Nhóm thứ nhất sẽ làm việc với viện sĩ Ngũ, chịu trách nhiệm phân lập gen kháng nguyên bảo vệ của virus và xác định trình tự gen. Nhóm thứ hai làm việc với ta, xây dựng nền tảng của hệ thống đặc chế vắc xin. Còn đây là tài liệu của đề tài này."
Trần Mặc phát tư liệu cho nhóm nhân viên nghiên cứu.
"Đây là một công nghệ có thể mở ra kỷ nguyên mới cho toàn thế giới, một khi thành công, nó sẽ tạo nên cách mạng trong lĩnh vực y học. Nhờ vào công nghệ này, các nhà nghiên cứu y học có thể nhanh chóng sản xuất vắc xin để chống lại một loại bệnh truyền nhiễm nào đó, thậm chí là vắc xin hỗn hợp mang nhiều loại kháng nguyên."
Sáu người không khỏi kinh hãi, nhưng trong lòng lại hừng hực nhiệt huyết.
Trung Quốc không phải là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề, tình hình dịch bệnh trong nước tương đối bình lặng. Nhưng giới y khoa quốc tế lại đang nháo nhào xôn xao, hầu như tất cả các nhà miễn dịch học nổi tiếng đều được triệu tập để thành lập nhóm nghiên cứu đặc biệt.
Dù sao đi nữa, thuốc HX3 cải tiến chỉ có thể trị được phần ngọn chứ không trị được phần gốc.
Bệnh trạng của những người nhiễm virus Reedman tương tự như bệnh nhân tâm thần phân liệt, tính lây lan của nó cũng vô cùng khủng bố, mọi quốc gia đều đang gánh chịu những áp lực trước đây chưa từng có.
Các thiết bị y tế và vật tư phòng dịch đều đã trong tình trạng khan hiếm.
Các nhân viên y tế phải tái sử dụng quần áo bảo hộ, khẩu trang, găng tay tiệt trùng, khiến gia tăng nguy cơ nhiễm bệnh. Vì quá thiếu cơ sở vật chất y tế, một số quốc gia còn giam giữ bệnh nhân trong cùng một khu vực cách ly dưới sự quản chế của lực lượng phòng vệ hóa học của quân đội.
Hiện tại, nhờ vào tác dụng của thuốc HX3, một số bệnh nhân đã tỉnh táo trở lại, công tác quản lý tương đối đơn giản. Nhưng một tháng sau, khi hiệu quả của thuốc hết tác dụng, các bệnh nhân chưa được chữa trị triệt để sẽ tiếp tục mất khống chế trong hoàn cảnh cơ sở vật chất thiếu thốn, không ai có thể tưởng tượng hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào.
Thời gian chậm rãi trôi qua, giới y học vẫn đang mắt kẹt trong nghiên cứu thuốc đặc trị virus Reedman, chưa thể tạo ra bất kỳ đột phá nào. Các nhân viên y tế tuyến đầu bắt đầu chìm trong một nỗi ám ảnh đen tối, bọn họ sắp phải đối mặt với nhóm bệnh nhân đầu tiên sử dụng thuốc HX3 cải tiến bị mất tác dụng.
….
….
Lindsay ngồi trên giường bệnh, liếc nhìn tình hình bên ngoài cửa sổ, sau đó thu hồi tờ báo trên tay.
Hắn chính là bệnh nhân nhiễm virus Reedman đã phục hồi ý thức sau khi uống thuốc HX3 cải tiến, nhưng tạm thời vẫn bị cố định một tay trên giường bệnh. Để đề phòng trường hợp tái phát bệnh, bệnh viện căn bản không để cho bọn họ được hoạt động tự do.
Tại giường bệnh cách Lindsay không xa là một bệnh nhân được đưa vào phòng cách ly ngay sau hắn. Người này cũng bị nhiễm virus Reedman, sau đó dùng thuốc HX3 cải tiến để phục hồi ý thức.
Nơi này là khu vực chịu ảnh hưởng nặng nề nhất bởi virus Reedman ở Bỉ, mỗi gian phòng cách ly chứa ít nhất hai bệnh nhân. Khu cách ly tập trung hiện nay đã đông như mắc cửi, tình trạng này vẫn sẽ còn tiếp diễn cho đến khi thuốc đặc trị ra đời.
“Ngươi nói xem, khi nào chúng ta mới có thuốc đặc trị nhỉ?”
Lindsay thều thào bắt chuyện, thanh âm vừa mệt mỏi lại có chút bất an. Trong những tháng ngày chờ chết này, ai nấy cũng đều cảm thấy khó chịu ít nhiều.
“Ta không biết.”
Bệnh nhân ở phía đối diện là Moder, trạng thái tinh thần của hắn ta cũng không được tốt cho lắm. Hắn và Lindsay sống cùng nhau trong căn phòng cách ly kín mít này, hai người bọn họ coi nhau là chiến hữu cùng chung hoạn nạn, thỉnh thoảng lại tán gẫu với nhau trong lúc buồn chán, cho nên cũng sớm đã quen thuộc lẫn nhau.
“Ta cũng không biết hiệu quả của loại thuốc HX3 này có thể duy trì được bao lâu.”
Lindsay nói.
“Haha, chắc nhanh thôi, hiện tại ta cảm thấy có chút không ổn rồi.”
Moder cười khổ.
Lindsay đột nhiên lấy lại tinh thần, đồng tử bất chợt co rút, hắn nhìn chằm chằm Moder, đối phương lắc đầu điên cuồng, tựa như đang muốn loại bỏ thứ gì đó trong tâm trí của mình
"Cút đi, cút đi!"
"Quỷ a, quỷ a, đừng tới đây."
"Đi chết đi."
Moder đột nhiên nhìn sang Lindsay, sắc mặt hắn ta lộ ra biểu cảm sợ hãi hoảng hốt, sau đó liên tục giằng co với dây xích trên tay rồi thu người vào góc giường, tay còn lại không ngừng vung vẩy trong không trung, giống như nhìn thấy vật gì đó vô cùng đáng sợ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, nội tâm của Lindsay dâng trào một nỗi sợ hãi không tên.
Mội khi phát bệnh, người nhiễm virus hoàn toàn không có ý thức về bản thân, giống như tên điên cuồng loạn. Lindsay e sợ bản thân cũng không khá hơn Moder là bao, cảm giác tuyệt vọng dần xâm chiếm trong tâm trí hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi