Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1195: Thi thể người ngoài hành tinh (2)

Thảo nguyên Mông Cổ.
Lệ Tín và một số người bạn của mình đang ngồi bên cạnh đống lửa trên đồng cỏ, vừa nhìn lên trời cao vừa nói chuyện với nhau.
Hắn là một người đam mê nhiếp ảnh, thường xuyên quay chụp cảnh vật từ nam chí bắc. Khi biết được tin tức về cơn mưa sao băng có một không hai này, bọn họ cũng chỉ tình cờ du lịch ở khu vực Mông Cổ, cho nên lập tức đến đây để chụp ảnh.
Các máy ánh của bọn họ được lắp đặt tại một vị trí không xa trên đồng cỏ, ống kính quay về phía nền trời.
Đối với cảnh tượng thiên văn hiếm có khó tìm này, gần như không tồn tại.
Một khi có thể nắm bắt cơ hội, đó nhất định sẽ là một bộ ảnh toàn diện về cơn mưa sao băng.
Bỗng nhiên, một tia sáng yếu ớt bay qua bầu trời trên đỉnh đầu bọn họ.
Bùm!
Một tiếng nổ đi kèm với sóng xung kích đột ngột xuất hiện mà không hề báo trước, khiến cho đám người ngồi ở bên cạnh đống lửa lập tức kêu rên đau đớn. Trong nháy mắt, ai nấy đều ngã ngựa trên mặt đất, đồng thời cảm giác cơ thể của mình dường như đã bị nghiền nát.
“Là thiên thạch lớn.”
“Ngay tại vị trí này, đúng là nguy hiểm thật.”
“Ngực ta đau quá, F*ck.”
“Thiên thạch rơi cách đây khoảng ơmột hai km, CMN, chúng ta suýt chút nữa đã bỏ mạng rồi.”
Lệ Tín chịu đựng cảm giác đau đớn thấu tim, gắng gượng ngồi dậy từ mặt đất, sau đó ngóng nhìn vị trí rơi xuống của thiên thạch, thần sắc của hắn vẫn còn ngập tràn khiếp sợ. Nếu như tảng đá trời này rơi gần thêm chút nữa, thì ngày này năm sau nhất định sẽ là đám giỗ của mấy người bọn họ.
Một người bạn đứng lên, nhổ nước bọt rồi xoa xoa lồng ngực, khó chịu nói: “Muốn đi xem một chút hay không?”
“Đi.”
Mấy người bọn họ cắn răng lái xe rời khỏi nơi cắm trại, đi đến nơi xảy ra vụ nổ. Mười lăm phút sau đó, mấy người không khỏi lạnh sống lưng khi nhìn thấy đồ vật trong hố thiên thạch.


Biệt thự Lư Hương Than.
Tiểu Ngư, Vô Song, Triệu Mẫn, hai lớn một nhỏ đều đang chắp tay trước ngực, yên lặng ước nguyện, Mặc Nữ cũng ngồi ngay bên cạnh bọn họ.
Vô Song lôi kéo mấy người cùng cô bé ước vọng.
Bốn người ngồi thành một hàng, tạo thành khung cảnh vô cùng hài hòa.
Trần Mặc đang đứng ở sau lưng, khi nhìn thấy các cô thành tâm đến như vậy, hắn cũng nở nụ cuời trong vô thức.
Lúc này, cơn mưa sao băng vẫn tiếp tục xuất hiện rải rác trên bầu trời, đây chính là trận mưa sao băng có quy mô lớn nhất trong lịch sử. Mọi người dân có thể quan sát hàng trăm hàng nghìn vệt sáng bằng mắt thường, còn nếu sử dụng thiết bị đặc biệt thì cũng không biết sẽ phát hiện thêm bao nhiêu ngôi sao nữa.
Rất lâu sau đó, Mặc Nữ đột nhiên mở to mắt, sau đó đứng thẳng người.
Tiểu Ngư, Vô Song, Triệu Mẫn, cũng nhanh chóng mở mắt và nhìn về phía Mặc Nữ với ánh mắt khó hiểu.
“Làm sao vậy? Dì Mặc Nữ.” Vô Song hiếu kỳ hỏi.
Mặc Nữ xoa đầu Vô Song, sau đó đi về phía Trần Mặc, hai lớn một nhỏ cũng đi theo cô.
“Căn cứ trên Mặt Trăng truyền về một tin tức, bọn họ vừa có một phát hiện rất đặc biệt.”
“Phát hiện đặc biệt sao?”
Trần Mặc tỏ ra vô cùng thận trọng, từ lời nói của Mặc Nữ, hắn bỗng nhiên có một loại dự cảm không lành.
“Vô Song, mau đi lấy một cái cánh gà nướng cho ba ba.”
Sau khi cảm nhận được những biến chuyển trong cảm xúc của Trần Mặc, Tiểu Ngư lập tức suy đoán đã có chuyện không tốt xảy ra, cũng bèn thúc giục Vô Song mau tránh mặt sang chỗ khác.
“Cái này.”
Vô Song vừa rời đi, Mặc Nữ lập tức lấy điện thoại ba chiều, trình chiếu hình ảnh vừa mới nhận được.
Sau khi nhìn thấy hình ảnh này, đồng tử trong mắt Trần Mặc lập tức co rút, sắc mặt biến hóa nghiêm trọng.
A!
Sắc mặt Tiểu Ngư và Triệu Mẫn cũng thay đổi đáng kể, ai nấy đều hét lên trong vô thức.
Đập vào mắt bọn họ là một thiết bị kỳ lạ, trong giống như là tủ đông lạnh hoặc cabin thoát hiểm, ngoài ra có một thi thể bị biến dạng với bộ dáng vô cùng kỳ quái trong khoang thuyền.
Đây là lần đầu tiên mà các cô nhìn thấy hình ảnh đáng sợ đến như vậy.
Thi thể người ngoài hành tinh có làn da màu hồng phấn tai tái, cho dù phần đầu đã bị phá nát, nhưng đường nét có chút tương tự như loài thằn lằn. Loài vật này còn để lộ hàm răng sắc nhọn, con mắt lòi tròng, không có lỗ tai, đỉnh đầu có thêm ngón tay bị đứt gãy với những đường vân kỳ lạ mơ hồ trên da. Lớp vảy ở tứ chi rất đáng sợ, bị đập vỡ ở góc độ vô cùng quỷ dị. Tuy nhiên, bộ phận bắt mắt nhất trên thi thể lại chính là cái đuôi màu đỏ như máu với chiều dài hai mét, đi kèm với nhiều rất gai nhọn.
“Thi thể người ngoài hành tinh.”
Mặc Nữ nói.
Triệu Mẫn khá hơn một chút, năng lực chịu đựng tương đối tốt, nhưng sắc mặt cũng không dễ nhìn, cho nên vô thức nhích lại gần bên Trần Mặc. Bên cạnh đó, Tiểu Ngư đã dựa hẳn vào người Trần Mặc, cơ thể run lẩy bẩy vì sợ hãi, hai tay vòng lấy hông Trần Mặc.
“Ba mẹ, dì Mẫn, mọi người nhìn xem, rất nhiều sao băng trên bầu trời.”
Trong lúc mấy người Trần Mặc đang đắm chìm trong tâm trạng trầm trọng, tiếng reo hò non nớt đột nhiên vang lên, Vô Song sợ hãi chỉ thẳng lên bầu trời.
Đám người ngẩng đầu nhìn lên, lập tức trông thấy một ít thiên thạch như đã hoá thành quả cầu lửa xẹt qua chân trời, tựa như ánh đèn sáng trong đêm tối. Tuy nhiên, những dải sáng này không biến mất ngay lập tức mà vẫn liên tục thiêu đốt, kéo theo cái đuôi thật dài đến phương xa rồi rơi xuống mặt đất. Xét theo sức lan toả ánh sáng, ai nấy đều có thể biết được vật thể này có kích thước không nhỏ.
“Đi về trước đi.”
Trần Mặc liếc mắt nhìn Triệu Mẫn, ra hiệu cô ấy đưa Vô Song quay trở về biệt thự.
“Được.”
Triệu Mẫn không chần chừ mà dắt tay Vô Song, an ủi con bé hai tiếng rồi cả hai cùng nhau quay về biệt thự.
Trần Mặc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bằng ánh mắt thâm thuý, sau đó đưa Tiểu Ngư rời đi.
Trận mưa sao băng này đã không còn đơn giản là một trận mưa sao băng nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi