Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 781: Bùng phát

Tại bệnh viện thánh Maria, Paris.
Vader vừa xoa bóp hai bên thái dương, vừa mong đợi nhìn bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Không hiểu vì cái gì, hắn không hề có cảm giác thèm ăn trong suốt hai ngày này, hơn nữa còn luôn có một loại cảm giác chóng mặt, buồn nôn.
Vader tự nhận thể chất của mình tương đối tốt, lâu lâu mới bị cảm mạo một hai lần và chưa từng gặp phải những triệu chứng này bao giờ.
“Trong khoảng thời gian này, ngươi đã đi qua nơi nào đúng không?”
Bác sĩ vừa xem bảng báo cáo, mở miệng hỏi.
“Ta là một phóng viên, có đi đến Hoa Kỳ để tham gia một cái diễn đàn kinh tế vào một tuần trước. Sau khi trở về, ta đã xin nghỉ phép để nghỉ ngơi một khoảng thời gian, cũng không đi qua nhiều nơi.”
Vader nói.
“Ngươi có ăn món nào kỳ lạ hay không?”
“Không có, thực đơn hằng ngày của ta đều được lên kế hoạch sẵn.”
Vader lắc đầu: “Có phải ta đã mắc bệnh gì rồi hay không?”
“Theo chẩn đoán sơ bộ, ta cũng không phát hiện điều gì bất thường trong cơ thể của ngươi, không loại trừ khả năng thói quen làm việc và nghỉ ngơi của ngươi không hợp lý, hoặc là di chứng của hội chứng lệch múi giờ. Ngươi chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là được.”
Bác sĩ nói.
“Vậy sao?”
Vader thở phào nhẹ nhõm: “Ta sẽ chú ý một chút.”
Vader tiếp nhận lá đơn khám bệnh của bác sĩ rồi đứng lên, ngay sau đó, hắn bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó ngã chổng vó trên nền đất.
Chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt bác sĩ phụ trách liền thay đổi, ông ta vội vàng đỡ lấy hắn, đồng thời hét lên với y tá trợ lý: “ Chết tiệt, mau đến đây hỗ trợ, ta cần phải kiểm tra cho người này một lần nữa.”
Thanh âm của bác sĩ có chút mất bình tĩnh, ông ta xác định bản thân không hề chẩn đoán sai, nhưng vì sao lại xuất hiện loại tình huống này?
……
……
Tokyo, Nhật Bản.
Iijima Shin kéo hành lý, bước ra khỏi lối đi của sân bay, con đường trước mắt hắn đột nhiên đung đưa qua lại. Hắn bỗng cảm thấy đau đầu kinh khủng, lồng ngực cũng vô cùng khó chịu .
Iijima Shin cảm thấy do mình ngồi máy bay lâu quá, những người phải bay khắp nơi toàn thế giới, tham gia đủ loại hội nghị như hắn, thường xuyên mắc phải hội chứng lệch múi giờ, chỉ cần nghỉ ngơi hai ba ngày liền không có việc gì.
Iijima Shin cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi, nhưng con đường càng ngày càng vặn vẹo.
Muốn nôn…
Cảm giác choáng vàng càng ngày càng nghiêm trọng, một cơn buồn nôn đột ngột ập đến, khiến Iijima Shin nôn khan vài cái, sau đó dùng tay xoa xoa lồng ngực khó chịu.
Ngay sau đó, hắn cảm giác cả thế giới xoay chuyển rồi ngã quỵ xuống đất. Cảnh tượng này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, nhân viên sân bay lập tức chạy tới kiểm tra.
Tuy nhiên, đám người này người không hề phát hiện, những chấm ban đỏ li ti lộ ra ở phần da bên ngoài quần áo.
……
……
“Buổi sáng tốt lành, Hall.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Hall bước vào công ty, mỉm cười với nữ đồng nghiệp vừa mới chào hỏi với hắn, sau đó dùng tay xoa xoa cái đầu đang đau nhức.
“Hall, cơ thể không thoải mái sao?”
“Có một chút. Hai ngày này, ta không biết vì cái gì mà tinh thần luôn không được tốt, đầu óc cứ choáng váng, buồn nôn.”
Hall ngồi vào vị trí làm việc của mình, cất cặp sách gọn gàng.
“Do ngươi làm việc quá sức đấy, nếu có cơ hội thì hãy xin nghỉ phép nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi.”
Nữ đồng nghiệp cười nói.
“Ha hả……”
Hall cườp đáp lời, sau đó ngồi dậy đi lấy nước. Hắn chợt cảm giác trời đất quay cuồng, cả người ngã lên bàn, âm thanh vỡ toang vang vọng ở trong văn phòng.
“Mau gọi xe cứu thương!”
Nữ đồng nghiệp vừa nói chuyện cùng Hall đột nhiên biến sắc, cô vội vàng chạy đến, toàn bộ văn phòng cũng đều luống cuống tay chân trước cảnh tượng này.
“ Ban đỏ trên cánh tay Hall là cái gì?”
Một giọng nói mang theo cảm xúc quái dị vang lên, tất cả mọi người lập tức nhìn về phía cánh tay của Hall, sau đó lập tức phát hiện những nốt ban đỏ bất thường.
“Có phải là bệnh truyền nhiễm hay không?”
Câu nhắc nhở này khiết sắc mặt mọi người kịch liệt thay đổi, bọn họ giống như đụng phải ôn dịch, lập tức che miệng bịt mũi lui lại.
……
……
Berlin, Đức.
Nữ hộ sĩ chạy vào phòng khám bệnh của bác sĩ, sắc mặt hoảng sợ, tay chân đều đang run rẩy vì không biết phải làm sao: “Bác sĩ Howard, ngài nhanh đến đây, nhanh đến xem cùng với ta.”
“Có chuyện gì vậy?”
Howard nghi hoặc nhìn nữ hộ sĩ, ông rất ít khi thấy cô ấy hoang mang lo sợ như vậy.
“Có một bệnh nhân, cơ thể giống gặp vấn đề.”
Giọng nói của nữ hộ sĩ tràn đầy kinh hoảng.
Sắc mặt Howard biến đổi, nhanh chóng đứng lên: “Xảy ra chuyện gì?”
“Một người bệnh đột nhiên mọc ra các chấm ban đỏ trên người.”
Hộ sĩ dẫn Howard chạy tới phòng bệnh.
“Đốm ban đỏ?”
“Đúng vậy, triệu chứng của bệnh nhân này vừa giống như bệnh đậu mùa, lại giống như bệnh thuỷ đậu.”
Hộ sĩ chỉ vào giường bệnh nằm trong góc, giọng nói có chút hoảng loạn. Kể từ khi bắt đầu đi làm đến nay, đây là lần đầu tiên cô gặp được loại tình huống này: “Ngài mau lại xem hắn có phải mắc bệnh truyền nhiễm hay không?”
Sắc mặt Howard có chút nghiêm trọng, ông cẩn thận kiểm tra cánh tay của bệnh nhân. Những nốt ban lấm tấm như những hạt đậu đỏ đập vào mắt Howard, trong đó đã có mấy nốt phát triển thành mụn mủ, nhìn qua có vẻ đáng sợ vô cùng.
Sắc mặt nghiêm trọng ban đầu đột nhiên thay đổi.
“Đưa đến phòng cách ly, lập tức thông báo bác sĩ khoa truyền nhiễm.”
Giọng nói của Howard lập tức thay đổi, lui ra phía sau hai bước theo bản năng.
“Bác sĩ, có phải ta đã mắc bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng nào hay không?”
Nhìn đến dáng vẻ hốt hoảng của Howard, người bệnh không khỏi hoang man sợ hãi.
“Tạm thời không thể xác định, chúng ta cần kiểm tra cẩn thận. Ngươi không cần lo lắng, cũng không phải là vấn đề gì lớn.”
Howard ngay lập tức nhận ra sự hớ hênh của mình, ông bắt đầu nhẹ nhàng trấn an bệnh nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi