Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 988: Xuất phát

Trong biệt thự, Trần Mặc đã chuẩn bị hoàn tất, hắn bước đến thư viện của biệt thự với Mặc Nữ, Tiểu Ngư và Mặc Nữ để Tiểu Vô Song tự ngoan ngoãn xem tivi, còn mình đi theo phía đằng sau Trần Mặc
Hai ngày nay, Trần Mặc vẫn luôn chú ý đến hành động của Mallon.
Mallon sẽ lên chuyến bay tiến về Washington cất cánh vào 12:10 ngày hôm nay theo múi giờ địa phương, toàn bộ hành trình kéo dài 58 phút đồng hồ, dự tính 13 giờ 08 phút sẽ đến nơi, nếu đổi sang khung giờ Trung Quốc thì chính là lúc 00:10 ngày mai.
Sau khi tiến vào thư viện, một giá sách bên tường tự động mở ra, để lộ một đường hầm sáng sủa.
Nhoáng cái, ba người đã đến phòng thử nghiệm dưới lòng đất của biệt thự.
Dù chỉ cách biệt một bức tường, nhưng nội thất trang trí của phòng thử nghiệm hoàn toàn khác với phong cách của thư viện.
Thư viện mang phong cách phục cổ, ẩn chứa một chút hơi thở nhân văn, mà phòng thử nghiệm này được xây dựng theo kiến trúc khoa học kĩ thuật tương lai tối giản.
Các loại máy móc, thiết bị thông minh, bàn thí nghiệm cơ khí, đài ba chiều, máy tính siêu dẫn cỡ nhỏ, các loại công cụ kỹ thuật tân tiến chính là các vật liệu trang trí cao quý nhất của nơi này.
Bàn thí nghiệm cơ khí đang bày biện không ít linh kiện, cho nên trông có chút lộn xộn, còn những góc khác vẫn sạch sẽ, ngay ngắn như cũ.
Bên trong tủ kính âm tường của phòng thử nghiệm là một loạt chiến giáp lạnh lẽo.
Dưới ánh đèn huỳnh quang, các bộ chiến giáp tỏa ra ánh sáng kim loại rực rỡ.
Trong số bốn bộ chiến giáp, Trần Mặc sở hữu hai bộ, một bộ sử dụng thường xuyên, một bộ dùng để dự phòng. Hai chiến giáp này đều có màu sơn đen đặc xen lẫn với đỏ sậm, tạo thành cảm giác thần bí vô cùng.
Chiến giáp của Mặc Nữ có lớp sơn màu tím than, điểm xuyết một chút ánh bạc, tạo thành những điểm chấm phá tựa như các vì sao, trông vô cùng cao sang, quý phái và huyền bí.
Ngoài ra, Trần Mặc còn chế tạo một bộ chiến giáp với tông màu trắng sữa làm chủ đạo, phối hợp cùng nước sơn vàng nhạt, kiểu dáng và họa tiết giống hệt bộ chiến giáp của Trần Mặc.
Đây chính là chiến giáp của Tiểu Ngư, một phiên bản tình nhân với chiến giáp của Trần Mặc, chỉ được sử dụng trong tình huống đặc thù.
Ngoại trừ lúc mới làm quen với chiến giáp, Tiểu Ngư cũng rất ít khi chạm vào nó.
Lúc này, Tiểu Ngư không có tâm tư để thưởng thức chiến giáp, giữa hàng mày hiện lên một tia lo lắng.
Tiểu Ngư biết đêm nay Trần Mặc muốn đi ra ngoài làm gì đó, cô có trực giác rằng sự việc này có thể sẽ rất nguy hiểm, nhưng Trần Mặc không nói với cô, cô cũng thức thời không hỏi hắn.
“Ngươi phải cẩn thận một chút.”
“Ta sẽ cẩn thận, ngươi yên tâm.” Trần Mặc vỗ vỗ bàn tay có chút lạnh buốt của Tiểu Ngư.
“Đêm nay có trở về không? Ta chờ ngươi trở về.”
“Đại khái là rạng sáng bốn giờ mới có thể trở lại, ngươi đi ngủ sớm một chút, buổi sáng ngày mai rời giường là có thể nhìn thấy ta.”
Trần Mặc có thể cảm nhận được tâm tình lo lắng của Tiểu Ngư, hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô một lúc.
“Được.” Tiểu Ngư cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Trần Mặc, cô cảm thấy an tâm một chút.
“Mặc Nữ ở nhà với ngươi, cho nên không cần lo lắng, đây cũng không phải là chuyện lớn gì.”
Trần Mặc vuốt ve tấm lưng của Tiểu Ngư, cười nói: “Buổi sáng ngày mai, ta muốn ăn cá tươi, ngươi nhớ chuẩn bị một chút.”
“Xấu xa.”
Tiểu Ngư bị Trần Mặc trêu đùa, vừa thẹn lại vừa giận, nỗi lo lắng trong lòng cũng biến mất hơn một nửa.
“Về sớm một chút, muốn thế nào đều tùy ngươi.”
“Thật sao, làm thế nào cũng được à? Vậy ý này là cùng nhau… y da… Đau đau đau, ta sai rồi, ta sai rồi.”
Trần Mặc đau đến nhe răng trợn mắt, chờ Tiểu Ngư buông tay, hắn mới xoa phần thịt mềm ở thắt lưng: “Ta phát hiện ngươi là con cua, có kỹ năng hành hạ chồng từ lúc ở trong bụng mẹ, đau thật đấy.”
“Nếu buổi sáng mới trở về thì không được phép vào phòng.”
Tiểu Ngư buồn bực xấu hổ, cô trừng hắn một cái, thở phì phì.
Thấy Tiểu Ngư không lo lắng nữa, Trần Mặc mỉm cười và đi về phía thang máy.
Trong tủ kính, chiến giáp của Trần Mặc di chuyển ra ngoài, dưới sự trợ giúp của máy móc, từng bộ phận linh kiện nhanh chóng mở ra và bao trùm lên người Trần Mặc, cho đến khi phần đầu của hắn biến mất dưới lớp chiến giáp.
“Đi ngủ sớm một chút, ta sẽ trở về rất nhanh.”
Thang máy đi lên cao, trần nhà dần mở rộng, chiến giáp của Trần Mặc và Mặc Nữ đã được kích hoạt, nó chậm rãi dâng lên, cuối cùng vọt lên trên.
“Mặc Nữ, chồng ta đi làm gì vậy?”
Mãi đến khi chiến giáp của Trần Mặc và Mặc Nữ biến mất trên không trung, trần nhà khép kín lại, Tiểu Ngư mới thu hồi tầm mắt, nỗi lo vừa biến mất khi nãy hiển hiện.
“Anh Mặc không cho phép ta nói cho các ngươi.” Mặc Nữ lắc đầu.
“Ra ngoài chơi với Vô Song đi.”
Tiểu Ngư không tiếp tục hỏi nhiều, cô nắm tay Mặc Nữ rời khỏi phòng thử nghiệm dưới đất.
Chiến giáp của Trần Mặc và Mặc Nữ đã ở trong không trung cách mặt đất mấy ngàn mét rồi.
Dưới sự yểm hộ của màn đêm, tia lửa plasma xanh đục của động cơ ion trong hai bộ chiến giáp giống như ánh sao mờ mịt, cộng thêm ánh đèn của thành phố, những người phía dưới căn bản không thể nhìn thấy bọn họ.
“Mặc Nữ, khởi động chế độ tàng hình.”
Trần Mặc nhìn biệt thự phía dưới một chút, bay về phía biển.
Trần Mặc lặng lẽ rời khỏi không phận của Trung Quốc, khi ở trên độ cao hơn bốn mươi ngàn mét, hắn bật tốc độ bay siêu âm, tiến về hướng Thái Bình Dương.
“Tăng tốc.”
“Đang tăng tốc. 1.5 Mach… 2 Mach… 3 Mach…”
Tốc độ không ngừng tăng lên, không khí biến thành một dải sương trắng bám vào trên chiến giáp. Khi tốc độ đến 5 Mach, quỹ đạo mới bắt đầu duy trì ổn định, hướng thẳng về phía Washington.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi