Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 155: Jack nhát gan?

Jack đang chuẩn bị ra khỏi khách sạn, nhưng sắc mặt của hắn trông khá u ám, có vẻ tâm trạng không được tốt cho lắm.
Hiện tại đã là ngày thứ ba kể từ khi Jack đến đây, nhưng chỉ có lúc ngủ thì lỗ tai của hắn mới được yên tĩnh một chút. Tên Bor kia giống như con ruồi đập mãi không chết, có thể làm sụp đổ ý chí của hắn bất kỳ lúc nào.
“Jack này, ta cảm thấy Trung Quốc cũng không tệ lắm, ta bắt đầu thích ở đây rồi đó.”
“Jack ơi, đồ ăn hôm nay cực kỳ ngon, làm ta không thể không ăn thêm lần nữa.”
“Ta đang có kế hoạch định cư ở đây, mỗi ngày ăn no chờ chết, ha ha...”
“Jack...”
“F*ck off.”
Vì bị làm phiền đến mệt mỏi, Jack hét vào mặt Bor: “Đừng có nói mấy chuyện vớ vẩn nữa, nếu không dừng lại thì ta sẽ cắt lưỡi ngươi rồi nhét vào cúc hoa của ngươi đó.”
“Thôi mà, ngươi đừng nóng giận mà, chẳng phải ở đây chơi rất vui hay sao. Khó lắm mới có dịp tới Trung Quốc một lần, chúng ta chơi thêm mấy ngày nữa đi...”
Bor còn chưa dứt lời, hắn đã bị ánh mắt sát khí của Jack dọa đến mức phải câm miệng lại.
“Tối nay hành động, ngươi nhanh chuẩn bị đi.”
Jack giắt khẩu súng lục vào sau thắt lưng rồi chỉnh lại quần áo, hắn không thèm để ý Bor nữa mà tự mình xem xét thật kỹ tấm bản đồ. Không lâu sau, cả hai rời khỏi khách sạn.


Bên ngoài khu biệt thự Trần Mặc đang ở, Bor quan sát xung quanh một cách cẩn thận, còn thỉnh thoảng nhìn xuống bản đồ.
Hai ngày trước, hai người đi theo một nhóm du khách từ tỉnh Tây Nam đến thành phố Tân Hải. Trong khoảng thời gian qua, bọn hắn liên tục quan sát tình hình an ninh của khu biệt thự này.
Đây là khu biệt thự cao cấp, hệ thống an ninh tốt hơn những nơi khác rất nhiều. Vì nhiệm vụ lần này chỉ có hai người, cho nên Jack và Bor không dám hành động hấp tấp. Mục tiêu của bọn hắn chính là mã nguồn trợ lý di động thông minh trong tay chủ tịch Kiến Hành Quân, Trần Mặc.
Đặc thù của nhiệm vụ lần này không được có quá nhiều lính đánh thuê tiến vào thành phố Tân Hải, nếu không sẽ rất dễ bị phát hiện, vậy nên chỉ có hai người bọn hắn thực hiện.
“Jack, ngươi nhìn chiếc siêu xe kia đi, đó là một chiếc Lamborghini phiên bản giới hạn...”
“Ngươi tốt nhất là giữ im lặng cho ta, nếu không ta sẽ không kìm được mà bắn chết ngươi đó.”
Jack thực sự không thể hiểu nổi tại sao cấp trên lại để mình và con quỷ nói nhiều cùng nhau thực hiện nhiệm vụ lần này nữa. Xuyên suốt cả hành trình, lỗ tai của hắn không thể nghỉ ngơi một chút nào.
“Được rồi, ta sẽ không nói nữa. Mà ngươi nhìn thế này cũng vô ích thôi. Sao ngươi không xông thẳng vào nhà hắn, bắt hắn lại, dí súng vào đầu hắn rồi tra hỏi luôn, không phải sẽ nhanh hơn sao? Ngươi thật phí phạm thời gian mà.”
Bor khinh thường nói ra.
“Ngươi có thể sống tới bây giờ thật sự là một phép màu đó. Khi trở về, ta sẽ cho ngươi xem một chút ta đã sống sót như thế nào.”
Jack lạnh lùng trả lời, ánh mắt của hắn vẫn luôn tập trung vào khu biệt thự, thỉnh thoảng lại kiểm tra bản đồ trong tay, còn trong đầu đang tính toán hành động tiếp theo.
“Ta nói sai gì à? Mấy tên bảo vệ rác rưởi này thì chỉ cần hai, ba chiêu là giải quyết được thôi mà.”
Bor xem tài liệu trong tay, đó là mấy tấm ảnh của Trần Mặc, đối tượng mục tiêu của bọn hắn. Trong mắt người nước ngoài như Bor, những người phương Đông đều có đường nét khuôn mặt giống nhau, cho nên hắn phải nhìn thêm mấy lần để không bị lầm.
“Chúng ta đến đây là để lấy đồ, chứ không phải để giết người. Hơn nữa, đây là Trung Quốc, không phải Trung Đông và châu Phi, cũng không phải châu Âu. Nếu chính phủ Trung Quốc biết được việc này, ngươi chỉ có thể đi ăn cơm tù, không ai có thể bảo vệ được ngươi đâu. Nhớ cho kỹ, trước khi lấy được mã nguồn, tuyệt đối không được kinh động bất kỳ ai.”
Jack vẫn nhìn chằm chằm khu biệt thự: “Ta mong ngươi nhớ rằng, chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất. Nếu nhiệm vụ thất bại, ta chắc chắn sẽ cắt lưỡi ngươi rồi nhét vào hoa cúc của ngươi.”
Cấp trên giao nhiệm vụ cho hắn là phải lấy được tài liệu kỹ thuật của công ty Kiến Hành Quân. Nếu Trần Mặc bị giết trước khi có được tài liệu, nhiệm vụ của bọn hắn sẽ thất bại, lúc đó hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Cho nên hắn phải thận trọng cảnh cáo Bor.
“Gớm chết đi được."
Bor lộ vẻ mặt kinh tởm: “Bây giờ hành động được chưa?"
“Chúng ta bàn bạc trước đã. Sau khi đi vào bên trong, ngươi không được phép nổ súng trừ khi không còn cách nào khác. Nếu ngươi nổ súng ở đây, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nếu chính phủ Trung Quốc biết được, ngươi sẽ chết rất khó coi.”
“Ta biết rồi, ngươi cứ nhắc chính phủ Trung Quốc mãi, bọn họ có đáng sợ đến mức đó không? Ngươi thật nhát gan mà.”
Bor bực bội nói ra.
“Ở trên mảnh đất này, bọn họ thật sự đáng sợ như vậy đó. Ngươi nghĩ xem, tại sao Trung Đông hỗn loạn như vậy mà ở đây lại yên bình như thế? Ta hy vọng ngươi có thể nghe theo mệnh lệnh của ta. Nếu không, khỏi cần người khác ra tay, ta sẽ tự mình giết chết ngươi trước. Thôi, đến lúc hành động rồi.”
Jack cất tấm bản đồ trong tay, nhìn lướt xung quanh một cái, tránh né mạng lưới camera an ninh. Sau khi đến góc khuất của khu biệt thự, hắn nhanh chóng bật người leo vào bên trong.
“Jack nhát gan thật phiền phức mà.”
Bor lẩm bẩm rồi đi theo sau Jack. Động tác của hắn cũng nhanh nhẹn không kém. Bor bật người hai ba lần đã leo vào bên trong khu biệt thự.
Trong bóng đêm, hai bóng người nhẹ nhàng đi nhanh về phía nơi ở của Trần Mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi