Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 227: Tăng lương

Trái lại, khi Lâm Trí Viễn giết xong đối thủ cuối cùng, nhìn thấy dòng chữ thắng lợi trên màn hình, hắn rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười. Chỉ là, lúc Lâm Trí Viễn vừa thoát ra khỏi trò chơi, cảm giác được không khí xung quanh an tĩnh đến đáng sợ, hắn quay đầu lại, nụ cười trên môi lập tức đông cứng.
Giám đốc và Trưởng phòng đều ở đây nhìn hắn. Điều kinh khủng nhất là thanh niên đứng ở sau lưng hắn, tuổi tác so với hắn cũng không chênh lệch bao nhiêu, Lâm Trí Viễn đã từng thấy người này trong những video trên mạng, đó là sếp tổng của cả công ty, Trần Mặc.
“Chủ tịch, giám đốc, trưởng phòng, ta......”
Lâm Trí Viễn có chút không nói nên lời, chơi game ở văn phòng thì thôi, lại còn bị bắt tại trận như vậy, hắn có giải thích như thế nào thì cũng vô dụng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Mặc, chờ đợi hắn lên tiếng.
Trần Mặc liếc mắt nhìn Lâm Trí Viễn, sau đó đến trước máy tính để xem chương trình kịch bản trò chơi do Lâm Trí Viễn biên soạn. Hắn không nói chuyện, cho nên tất cả những người khác chỉ có thể chờ.
Qua một hồi lâu, Trần Mặc mới đứng lên.
“Chương trình kịch bản này là ngươi viết sao?”
Trần Mặc vừa mở miệng, toàn bộ người trong phòng làm việc đều hóa đá. Tình huống này hình như không đúng, chủ tịch không phải nên đen mặt nổi giận hay sao?
Đầu Lâm Trí Viễn cũng có chút lag, hắn vốn đã chuẩn bị nghe mắng rồi mà?
“Đúng vậy.”
Lâm Trí Viễn thất thần gật đầu.
“Viết không tệ, nhưng tiếc là nó không được sử dụng đúng cách.”
Trần Mặc lắc đầu.
“Ta sai rồi.”
Lâm Trí Viễn vội vàng nhận sai, nếu không có khi hắn sẽ bị sa thải.
“Ta sẽ trừ nửa tháng tiền thưởng của ngươi xem như trừng phạt, có phục hay không?”
“Phục.”
Lâm Trí Viễn cắn răng gật đầu.
“Về sau đừng dùng tài năng của ngươi dùng vào những việc như vậy.”
“Ta biết rồi.”
“Bắt đầu từ tháng sau, tăng 5% tiền lương cho hắn đi.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều khó tin nhìn Trần Mặc. Đây là ý gì? Ở văn phòng chơi game không phải nên bị phạt sao? Sao lại còn tăng tiền lương chứ?
“Công ty có quy định, nhân viên nào có thể sử dụng thành thạo ngôn ngữ lập trình chữ Hán sẽ tăng lương 5%, đây cũng không phải là nói suông. Còn không mau cảm ơn chủ tịch?"
Hạ Trường Long chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn chằm chằm Lâm Trí Viễn.
“Cám ơn chủ tịch.”
Lâm Trí Viễn vốn đang uể oải vì bị trừ lương, bây giờ lập tức lấy lại tinh thấy.
“Còn có ai ở Bộ phận Nghiên cứu và Phát triển mà đã thành thạo ngôn ngữ lập trình chữ Hán nữa không?”
Trần Mặc nhìn quanh văn phòng một vòng. Các nhân viên kỹ thuật bắt đầu nhìn nhau.
“Chủ tịch, chúng ta có học một chút.”
Có hai nhân viên đứng trong góc giơ tay lên, lấy một cái USB ra: “Bên trong có một phần mềm nhỏ do chúng ta cùng nhau phát triển.”
"Ông chủ, Doãn Chánh Hào và Vương Minh là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, hiện tại còn đang thử việc."
Trương Hải, trưởng phòng Bộ phận Nghiên cứu và Phát triển cho biết.
Trần Mặc nhận lấy USB và gật đầu sau khi nhìn thấy mã applet bên trong: "Cho bọn họ trở thành nhân viên chính thức đi."
Nghe được câu này, hai người lập tức vui mừng khôn xiết.
"Là nhân viên kỹ thuật của công ty, sau này các ngươi sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với các phần mềm được viết bằng ngôn ngữ lập trình chữ Hán. Ta mong các ngươi có thể nhanh chóng thành thạo bộ ngôn ngữ lập trình này, điều đó cũng sẽ có lợi cho công việc của chính ngươi. Nếu không, các ngươi sẽ phải hối tiếc vì sự ngu dốt của mình."
Những lời nói của Trần Mặc khiến tất cả nhân viên cảm thấy lạnh sống lưng, bọn họ đột nhiên cảm nhận được uy thế người từ trụ sở chính.
Sau khi nói vài câu đơn giản, Trần Mặc tiếp tục tham quan chi nhánh thủ đô dưới sự dẫn dắt của đám người Hạ Trường Long, đồng thời cũng gặp gỡ các nhân viên chủ chốt trong chi nhánh một lần. Cuối cùng, hắn cùng nhóm người Julie rời khỏi đó để đi tới khách sạn.
Trần Mặc rất coi trọng việc quảng bá ngôn ngữ lập trình bằng chữ Hán, vì vậy hắn cũng dễ tính với Lâm Trí Viễn như vậy. Bộ ngôn ngữ lập trình chữ Hán vừa mới ra mắt chưa lâu, những người có thể học và sử dụng nó để sáng tạo nên một chương trình kịch bản trò chơi trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì không nhiều. Lâm Trí Viễn cũng được xem là một nhân tài.
Vụ việc đó cũng không phải là lỗi lầm gì lớn, hắn không muốn vì điều đó mà khiến cho công ty mất đi một nhân tài.
Ngôn ngữ lập trình chữ Hán của hắn tốt hơn so với các ngôn ngữ lập trình khác, hiện tại mới chỉ là bước khởi đầu nên không có nhiều người hưởng ứng lại cũng là điều dễ hiểu. Chỉ cần những người đó thật sự nhận ra được tầm quan trọng của ngôn ngữ lập trình bằng chữ Hán, hắn không cần quảng bá cũng sẽ có người tự động học nó.
Tất cả những điều này chỉ cần một thờ cơ thích hợp. Và thời cơ này, hắn linh cảm nó sẽ xuất hiện trong một tương lai không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi