Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 507: Trưởng thành

Cuộc họp báo kéo dài một tiếng đồng hồ này còn căng thẳng hơn cả việc hắn dành ra một ngày để nghiên cứu. Với những câu hỏi xảo quyệt khác nhau mà các phóng viên này đặt ra, chỉ cần sơ xẩy thì sẽ rơi ngay vào cái bẫy đã được bọn họ giăng sẵn. Trong những cuộc đối thoại tưởng chừng như đơn giản ấy đều là sự ngầm đấu đá nhau.
"Cảm thấy sao rồi?"
Triệu Mẫn bước vào phòng làm việc của Trần Mặc, cô nhìn thấy bộ dáng nằm dài trên sô pha của hắn thì cảm thấy có chút buồn cười, cô chưa từng thấy một Trần Mặc như vậy bao giờ.
“Cảm thấy không ổn lắm.”
Trần Mặc ngồi dậy, lắc đầu cười khổ: “Hiện tại ta đã hiểu những rắc rối của người nổi tiếng rồi.”
“Quen rồi thì sẽ tốt thôi.”
"Chắc là không thể quen được đâu, cả đời này cũng không thể quen được. Trong đám phóng viên đó, ai cũng là nhân tài đặt câu hỏi rất lắt léo, ta không thích một chút nào."
Triệu Mẫn bị Trần Mặc chọc cười.
Cô cũng đã nắm được nội dung câu hỏi trong buổi họp báo vừa rồi, đúng là có một số vấn đề thực sự rất nan giải.
Tuy nhiên, Triệu Mẫn cảm thấy Trần Mặc đã trưởng thành hơn trước rất nhiều. Trần Mặc trước đây rất điềm đạm, không thích tranh đua, vô tâm vô tính, đích thị là một đại thiếu gia điển hình.
Nhưng sau bao nhiêu chuyện như vậy, Trần Mặc của hiện tại có thể được coi như là một người đàn ông rồi.
Sự điềm đạm trong quá khứ đã tiến hóa sự thong dong ở hiện tại, trong sự thong dong đó còn có sự trầm ổn, thông thái, nhiệt huyết, và đôi khi là một chút hài hước nữa, khả năng ứng biến của hắn cũng rất tốt. Tất cả những điều này đã dần hình thành nên khí chất lãnh đạo của Trần Mặc. Triệu Mẫn tin rằng, không bao lâu nữa, hắn sẽ có trở thành một vị lãnh đạo có năng lực.
"Ngươi nên làm quen với điều này đi. Dù sao thì ngươi cũng là chủ tịch của công ty, nhất định sẽ còn gặp nhiều tình huống éo le hơn nữa. Ta cũng không thể giúp ngươi giải quyết vấn đề mãi được. Ngươi sẽ phải tự dựa vào chính mình, cho dù ngươi có muốn khiêm tốn thế nào đi nữa, thì có một số việc ngươi sẽ tránh không được, tỏ ra kiêu căng một chút cũng không sao đâu."
"Ừm."
Trần Mặc gật đầu, hắn sẽ xem xét những lời mà Triệu Mẫn nói.
Trần Mặc tiếp tục thảo luận với Triệu Mẫn về tình hình kinh doanh của điện thoại di động ba chiều. Chờ đến khi Triệu Mẫn rời đi, hắn nằm lại lên sô pha để nghỉ ngơi một lúc, sau đó thay quần áo và đi vào phòng thí nghiệm.
Lâm Thư cúi đầu, chân dạo bước trên con đường trong khuôn viên trường học, trong đầu cô đang suy nghĩ về chuyện của công ty. Cô hiện đang là nhân viên của công ty Kiến Hành Quân, đồng thời cũng là sinh viên của Đại học Tân Hải.
Cô là một ngoại lệ trong công ty Kiến Hành Quân khi được phép vừa học vừa làm. Đây là đãi ngộ mà những nhân viên khác trong công ty không thể có được. Khi các đồng nghiệp trong công ty biết đến hoàn cảnh của cô, bọn họ chăm sóc cho cô rất tốt, khiến cô cảm thấy công ty như là ngôi nhà thứ hai của mình vậy.
Vì thế, mỗi khi không có tiết học, Lâm Thư đều đến trụ sở công ty để tiếp tục nghiên cứu, có khi còn tăng ca cả vào buổi tối. Nếu ngày hôm sau tiết học, cô lại sẽ vội vàng trở về Đại học Tân Hải sau khi tan làm.
Em trai cô hiện đã bình phục và đang đi học, ông nội cũng không còn phải nhặt rác để kiếm tiền duy trì cuộc sống nữa. Cô không đưa ông nội và em trai của mình đến thành phố Tân Hải, bởi vì cô thường xuyên bận rộn vì công việc và học tập, cho nên không còn thời gian mà chăm sóc họ.
Hằng tháng, Lâm Thư đều chuyển tiền sinh hoạt cho ông nội, thậm chí còn thuê một bác gái hàng xóm để chăm sóc em trai.
Cuộc sống ba người trong nhà giờ đã tốt hơn trước rất nhiều, Lâm Thư vô cùng trân trọng điều này.
Để có thể trở nên tốt hơn, cô đều cố gắng học lập trình bằng ngôn ngữ chữ Hán mỗi ngày, học viết mã, kỹ thuật hacker và các thuật toán thông minh khác nhau.
Dạo gần đây, tình hình công ty có chút bận rộn.
Trước đó, tổng giám đốc đã triệu tập tất cả các nhân sự nghiên cứu chủ chốt để bàn bạc về kế hoạch sắp tới của công ty. Sau đó, Lâm Thư rất nhanh đã biết được nhiệm vụ chính tiếp theo của mình chính là thiết lập nền tảng cho dự án 'trí tuệ nhân tạo +', cũng như tham gia phát triển các ứng dụng trên chiếc điện thoại di động ba chiều.
Tổng giám đốc cho biết, đây là dự án chiến lược do chính chủ tịch đề xuất, tầm ảnh hưởng của nó vừa đem lại lợi ích cho công ty, vừa có thể nâng cao chất lượng cuộc sống sau này.
Không lâu sau, Lâm Thư cũng đã về tới ký túc xá của trường. Trừ những ngày cuối tuần, những ngày khác cô đều phải nhanh chóng trở lại ký túc xá trong trường để tham gia lớp học vào sáng hôm sau.
Vừa vào trong phòng, Lâm Thư có chút sửng sốt khi ba người bạn cùng phòng đều đang nhìn thẳng vào cô, bầu không khí có phần kì cục.
"Lâm Thư."
"Lâm Thư, rốt cuộc ngươi cũng đã về rồi."
Ba người bạn cùng phòng vội vàng chạy tới vây quanh Lâm Thư, phấn khích đẩy cô ngồi xuống ghế đẩu.
“Sao vậy?”
Lâm Thư tỏ vẻ bối rối.
“Lâm Thư, ngươi là nhân viên của Công ty Kiến Hành Quân đúng không!?”
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa và mặc bộ đồ ngủ có in hình Doraemon nói.
Mọi người trong lớp đều biết Lâm Thư là nhân viên của Công ty Kiến Hành Quân. Thậm chí còn có người đã nhận ra Lâm Thư là nhân vật chính của sự cố virus tại Giang Nam năm đó. Cho nên, việc cô đến Công ty Kiến Hành Quân để làm việc mỗi ngày đã không còn là bí mật nữa.
Cả lớp đều hâm mộ Lâm Thư, trở thành nhân viên của công ty Kiến Hành Quân chính là ước mơ của vô số sinh viên trong trường. Bởi vì đàn anh Trần Mặc của bọn họ chính là chủ tịch của Kiến Hành Quân, hắn cũng là một nhân vật truyền kỳ của đại học Tân Hải. Hơn nữa, mức lương ở Kiến Hành Quân cao ngút trời, người nào người nấy đều thèm thuồng đến chảy nước dãi.
“Sao vậy?”
Lâm Thư nhìn ba người với ánh mắt khó hiểu
“Ngươi có điện thoại ba chiều không?”
Một cô gái cao gầy với mái tóc dài buông xõa trước ngực hỏi Lâm Thư với giọng điệu đầy mong đợi.
“Cái này à?”
Lâm Thư lấy từ trong ba lô ra một chiếc điện thoại ba chiều rồi đưa cho bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi