Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 233: Góc nhìn của Trần Mặc

Với sứ mạng giúp đỡ quốc gia trở thành bá chủ toàn cầu, công ty Kiến Hành Quân cũng sẽ gia nhập vào cuộc đua thống trị trí tuệ nhân tạo trong tương lai. Thời thế đã bắt đầu thay đổi, không ai trong chúng ta biết được người tiếp theo bị loại bỏ là kẻ nào. Công ty Kiến Hành Quân tuy chỉ là một người mới , nhưng trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo này, chúng ta tự tin chấp nhận và đương đầu mọi thử thách.
Trong tương lai không xa, trí tuệ nhân tạo sẽ được ứng dụng rộng rãi trong nhiều lĩnh vực như sản xuất, chăm sóc y tế, giao thông vận tải, v.v… Công nghệ robot thông minh mới nhất của công ty chúng ta đang trong giai đoạn thử nghiệm, tương lai của nó có thể là quản gia thông minh, thu ngân, nhân viên phục vụ, bảo mẫu, v.v… hay là bất kỳ ngành nghề nào mà con người có thể nghĩ đến. Công nghệ xe không người lái có thể khiến tài xế mất việc, hay phần mềm phiên dịch ngôn ngữ sẽ biến những biên, phiên dịch viên trở thành động vật quý hiếm.
Thời đại trí tuệ nhân tạo chính thức mở ra những cơ hội trước nay chưa từng có, đồng thời cũng tạo ra những thách thức mà trước nay chưa từng gặp. Điều chúng ta cần phải suy nghĩ bây giờ chính là làm thế nào để thích nghi với hoàn cảnh như vậy. Ta rất tán đồng với một câu nói của ông Lý Ngạn Hoành: Trong tương lai, trí tuệ sẽ giáng một đòn “chí mạng” vào các sản phẩm Internet.”
(*) Lý Ngạn Hoành: người đồng sáng lập ra công cụ tìm kiếm Baidu, là người giàu thứ hai ở Trung Quốc với giá trị tài sản ròng lên tới 12,2 tỷ USD
Trần Mặc đứng trên sân khấu, tự tin trình bày cái nhìn của hắn về kỷ nguyên trí tuệ nhân tạo. Kể từ khi sở hữu Mặc Nữ trong tay, hắn đã đoán được sự thay đổi của toàn bộ ngành công nghệ Internet. Đối với Trần Mặc, mạng Internet hiện tại mong manh như thế giới 2D vậy.
Mọi người bên dưới đều nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng lại lộ ra biểu cảm suy tư.
Lịch sử văn minh nhân loại đi đôi với lịch sử hình thành và phát triển của các công cụ lao động. Từ đồ đá, đồ đồng, đồ sắt, động cơ hơi nước, điện khí, công nghệ thông tin và bây giờ chính là trí tuệ nhân tạo.
Từ xưa đến nay, chúng ta luôn cố gắng hết sức để cuộc sống trở nên thoải mái và tiện nghi hơn nữa. Vậy nên, cho dù con người có e ngại về sự tồn tại của trí tuệ nhân tạo như thế nào đi nữa, thì xu hướng phát triển này cũng không thể thay đổi. Nếu bọn họ không phát triển thì người khác sẽ làm điều đó, đồng nghĩa với việc bản thân sẽ bị đào thải ra khỏi xã hội.
Vì thế giới này vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận công nghệ trí tuệ nhân tạo, ít nhất là hiện tại vẫn chưa sẵn sàng. Cho nên Trần Mặc chỉ có thể sử dụng robot thông minh của mình để làm ví dụ, sau đó tỉ mỉ trình bày những ứng dụng của nó vào những lĩnh vực khác nhau.
“Chủ tịch Chu, ngươi có cái nhìn như thế nào với bài diễn thuyết của Trần Mặc?”
Ở dưới sân khấu, Dư Thừa Nam hỏi Chu Hoành Vĩ đang ngồi bên cạnh mình, không chỉ bọn họ mà những người khác cũng đang nhỏ giọng thảo luận về những gì Trần Mặc nói.
“Cũng khó nói, hắn rất tự tin.”
Chu Hoành Vĩ nói ra. Từ những lời của Trần Mặc, mọi người đều có thể dễ dàng nhận ra, công ty Kiến Hành Quân vô cùng tự tin trong lĩnh vực trí tuệ nhân tạo.
“Con robot thông minh của công ty Kiến Hành Quân chính là là cơ sở mang lại sự tự tin cho bọn họ, vì công nghệ của nó hình như đã rất hoàn thiện rồi. Xét về tính năng tương tác giữa người và máy hay là độ chín muồi của kỹ thuật, công ty Kiến Hành Quân luôn được xếp vào tuyến đầu.”
“Xem ra, thế giới tương lai sẽ nằm trong tay của những người trẻ tuổi này.”
Dư Thừa Nam cảm khái nói.
“Ngươi cũng không có già.”
Nói đến đây, cả hai người đều bật cười thành tiếng.
Bài diễn thuyết của Trần Mặc chỉ kéo dài năm phút ngắn ngủi, nhưng cũng đủ để những người đang ngồi ở đây thấm thía được nhiều thứ.
Sau khi phần diễn thuyết của Trần Mặc kết thúc, buổi lễ khai mạc cũng đi vào hồi kết.
Trần Mặc cùng mấy người Dư Thừa Nam đi tham quan một vòng tại khu triển lãm, sau đó cùng nhau ăn trưa rồi trò chuyện đơn giản một chút. Cuối cùng, Trần Mặc mới cùng Julie quay trở về khách sạn.
“Chủ tịch, bởi vì chuyện của robot thông minh, công ty chúng ta lại trở thành tâm điểm của các đơn vị truyền thông có tiếng trong nước. Có một tòa soạn báo vừa mới phát tin qua, bọn họ hy vọng có thể phỏng vấn độc quyền ngươi.”
“Là tờ báo nào?”
“Nhật báo nhân dân.”
Julie nói.
“Người sợ nổi danh, heo sợ béo sao?”
Trần Mặc cười khổ, hắn chỉ mới lộ diện được có mấy lần, thế mà hết chuyện này đến chuyện kia nối gót nhau mà đến.
“Vừa vặn buổi chiều chúng ta không có hoạt động gì cả, nên ngươi thông báo cho bọn họ bây giờ đến đây luôn đi.”
“Được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi