Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 857: Người quản lý Khoa Học Kỹ Thuật – Bạch Ngân

Hắn đứng ngẩn ngơ một lúc mới vươn tay đẩy cửa, một luồng ánh sáng trắng đụng quen thuộc tràn tới, khung cảnh bên trong vẫn yên bình như mọi khi, dường như đây chính là sự tịch mịch hoang lương chưa từng thay đổi kể từ thời viễn cổ.
Khi Trần Mặc bước vào giữa thư viện, chùm sáng của lĩnh vực y sinh học đã trở nên ảm đạm từ trước đó, chứng tỏ hắn đã hoàn thành tất cả tám nhiệm vụ kỹ thuật của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Ngay vào lúc Trần Mặc không biết nên làm gì tiếp theo, tám chùm sáng đó đột nhiên lại phát ra ánh hào quang một lần nữa rồi chiếu thẳng lên trời cao, tựa như có một nghi thức triệu hoán bí ẩn đang được thực hiện.
Vô số tinh thể thạch anh có kích thước bằng quả bóng xuất hiện giữa trung tâm thư viện, phát ra ánh sáng chói mắt hơn gấp triệu lần, soi rọi cả một vùng không gian rộng lớn.
Trần Mặc nhìn thẳng vào mảnh trắng xóa phía trên rồi yên lặng chờ đợi.
Khoảng năm phút sau, các tinh thể thạch anh chậm rãi hội tụ giữa trần nhà, giống như một quả cầu bạc lấp lánh giữa không trung, mang theo sức mạnh thần bí vô hạn rồi rơi xuống trước người Trần Mặc.
“Cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi.”
Thanh âm cảm thán xen lẫn niềm vui vang lên, một thân ảnh già nua hiện ra trước mặt Trần Mặc, người đó chính là Thư Lão vốn đã biến mất từ lâu.
“Thư Lão.”
Trần Mặc khiêm tốn hành lễ, chính người này đã thay đổi vận mệnh của hắn.
“Không tệ, không tệ, ngươi đã trưởng thành rất nhiều.”
Thư Lão nở nụ cười ấm áp, đưa mắt đánh giá Trần Mặc một lúc rồi gật đầu hài lòng. Trần Mặc đã không còn là một thằng nhóc non nớt đã đặt tên cho ông vào mấy năm trước nữa. Giờ đây, hắn trở nên sắc bén trầm ổn, ung dung tự tin, ngoài ra còn có một chút khí chất uy nghiêm của người bề trên.
Trần Mặc quả thật đã trưởng thành rồi.
“Chỉ vài năm ngắn ngủi mà ngươi đã hoàn thành tất cả các nhiệm vụ kỹ thuật. Điều này đã cho thấy, ngươi không hề buông lỏng bản thân vì tiền tài, vinh dự, địa vị. Tốt, rất tốt.”
“Ta không dám lười biếng.”
Trần Mặc nói.
“Ừm, tiếp theo đây, ngươi sẽ bước đến cấp thẩm quyền tiếp theo.”
Thư Lão nhìn vào quả cầu thạch anh phát ra ánh sáng màu bạc nhàn nhạt trước mặt Trần Mặc.
“Ta sẽ cho ngươi phần thưởng vì đã thông qua thử thách lần này, đó là một lần [Tiến hóa não bộ], quá trình này sẽ hơi khó chịu một chút nên ngươi hãy cố chịu đựng.”
Thư Lão vươn tay ra, một luồng sáng màu bạc tụ lại trên ngón tay của ông ta. Ngay khi ánh sáng vụt tắt, Thư Lão liền chạm vào mi tâm của Trần Mặc.
Ngay sau đó, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng. Một cơn đau đớn khủng bố truyền đến đại não, hắn cảm thấy có người đang xé nát từng tế bào não của mình, sau đó chắp vá lại từ đầu.
Sắc mặt của Trần Mặc lập tức trở nên tái nhợt, ước gì bản thân có thể ngất đi một lúc, nhưng hắn vẫn phải duy trì tỉnh táo, gắng gượng chịu đựng cơn đau đớn này.
Không bao lâu sau, sự đau đớn chậm rãi rút đi như thủy triều, Trần Mặc ngã xuống đất rồi thở hổn hển, hắn cảm thấy sàn nhà của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật đang xoay vòng khác thường.
Không biết qua bao lâu sau, khi cơn đau đớn hoàn toàn tan biến, Trần Mặc mới có thể thở hắt ra một hơi. Thế giới trong mắt chợt biến đổi thành một hình dáng khác, giống như đã thăng lên một cấp bậc mới.
“Đây là sự tiến hóa đối với não bộ của ngươi, tiện lợi cho ngươi tiếp quản Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.”
Thư Lão nhìn thấy Trần Mặc đã hồi phục tinh thần, ông chậm rãi mở miệng, tự mình lẩm bẩm.
“Bộ não của những sinh vật thông minh là đồ vật thần kỳ nhất được tạo ra sau khi vũ trụ ra đời, thậm chí còn thần kỳ hơn vô số lần so với những thiên thể hằng tinh. Nhân loại đều cho rằng bọn họ có thể sử dụng 100% của não bộ, bởi vì mỗi một tế bào não đều đang hoạt động. Nhưng xét theo định nghĩa như thế, việc chạy xe đạp trên đường băng máy bay cũng được tính là sử dụng 100%.
Nền văn minh của loài người trên Trái Đất còn quá kém cỏi, não bộ chính là đường băng máy bay, thì tốc độ suy nghĩ của nhân loại các ngươi giống như chiếc xe đạp. Các ngươi có thể sử dụng não bộ, nhưng tạm thời không thể phát huy khả năng lớn mạnh thật sự của não bộ.
Chỉ khi nền văn minh Trái Đất không ngừng tiến bộ, cơ thể nhân loại không ngừng tiến hóa, thì tốc độ suy nghĩ của các ngươi mới có thể tăng tốc thể theo sự phát triển của nền văn minh. Ngươi có biết, tốc độ suy nghĩ nhanh nhất của sinh vật thông minh nhanh đến mức nào không?”
“Bằng tốc độ ánh sáng ư?”
Trần Mặc hỏi.
“Đúng, một khi tốc độ suy nghĩ của nhân loại đạt đến tốc độ ánh sáng, các ngươi cơ bản đều là người quản lý của vũ trụ này. Thế nhưng nói một câu khó nghe, năng lực trước mắt của các ngươi yếu kém như một con bò sát.”
Trần Mặc không hề tức giận vì câu nói miêu tả của Thư Lão, trong vũ trụ trải rộng chục tỉ năm ánh sáng, loài người còn nhỏ bé hơn cả bò sát.
“Vũ trụ rất rộng lớn, nhân loại trên Trái Đất vẫn còn con đường rất dài phải đi. Ngươi chuẩn bị tiếp quản Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, vì vậy bắt buộc phải thực hiện [Tiến hóa não bộ], đại não tiến hoá sang giai đoạn tiếp theo, chiếc xe đạp trở thành xe mô tô, tốc độ suy nghĩ của người sẽ nhanh hơn rất nhiều so với loài người bây giờ.
“Ta thấy động tác của người khác cũng trở nên chậm hơn rồi.”
Trần Mặc nhìn vào Thư Lão nói.
“Bởi vì tư duy của bộ não ngươi trở nên nhanh hơn, khả năng xử lý thông tin và phản hồi thông tin cũng nhanh hơn, vì vậy ngươi mới cảm thấy chậm, ngươi cần phải thích ứng lại từ đầu.”
Thư Lão nói.
Trần Mặc hiểu rõ liền khẽ gật đầu, hắn lại hỏi trong sự tò mò: “Cấp thẩm quyền tiếp theo là gì?”
“[Người quản lý Khoa Học Kỹ Thuật – Bạch Ngân].”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi