Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 610: Gặp lại Lý Thành Chi

Trần Mặc vừa ăn sáng, vừa nhìn tin tức trên điện thoại rồi nói.
Hôm nay là ngày thứ hai của Hội nghị Trí tuệ Nhân tạo. Bởi vì sức nóng của diễn đàn thượng đỉnh về trí tuệ nhân tạo trên diễn đàn vào sáng hôm qua, cộng thêm buổi triển lãm hàng loạt công nghệ đen vào buổi chiều, Hội nghị Trí tuệ Nhân tạo đang là chủ đề được nhiều người quan tâm nhất hiện nay.
Mọi người ai ai cũng bàn tán về sự phát triển của công nghệ trí tuệ nhân tạo, và nhất là vấn đề “Thần” trong hoạt động “Hỏi đáp đỉnh cao”.
Dưới sự an ủi của Tiểu Ngư, Trần Mặc không đặt tâm tư quá nhiều vào “Thần” nữa. Đợi tới khi cấp thẩm quyền trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật đủ cao, hắn nhất định sẽ có được đáp án mình muốn. Trước khi có được đáp án, mọi thứ đều là bí ẩn, hắn không cần phải suy nghĩ lung tung.
"Bởi vì sự kiện Tổ Chức Chú Hề đã xâm nhập vào hệ thống máy tính của CIA, ban tổ chức Hội nghị Trí tuệ Nhân tạo đã bổ sung một cuộc họp tạm thời về an ninh mạng. Ngày mai sẽ là lễ bế mạc Hội nghị trí tuệ nhân tạo."
Lam Khê nhìn qua lịch trình của hội nghị rồi báo lại.
“Các ngươi hãy cử người đại diện tham dự những hoạt động này đi, ta có chút việc bận.”
Hắn chỉ cần tham gia vào hoạt động hỏi đáp của diễn đàn ngày hôm qua là được, các hoạt động tiếp theo đều không quá quan trọng, bây giờ hắn muốn lo việc của mình hơn.
Lần này tới Thủ đô, ngoại trừ để tham gia Hội nghị trí tuệ nhân tạo, hắn còn muốn tự mình tới gặp cấp trên để thảo luận về việc hợp tác nghiên cứu phản ứng tổng hợp hạt nhân nhẹ, đây mới là mục đích chính của hắn.
Tối hôm qua, Lý Thành Chi đã gọi điện thoại cho hắn qua, báo rằng sẽ cử người qua đón hắn.
“Vâng.”
Lam Khê gật đầu, cô ấy bắt đầu gọi cho những nhân viên khác để phân công nhiệm vụ.
Trần Mặc vừa ăn sáng xong, Hắc Ưng đã dẫn một người đàn ông cao to vạm vỡ trong bộ quần áo chỉnh tề đi tới trước mặt hắn. Người đàn ông này có nước da ngâm đen, chắc hẳn là thành quả của công tác huấn luyện ngoài trời trong nhiều năm, hắn ta toát ra phong thái điềm tĩnh, có phần tương tự với Hắc Ưng, một khí chất đặc trưng của quân nhân.
“Trần tiên sinh, giáo quan Lý bảo ta tới đón ngài, đây là giấy chứng nhận.”
Người đàn ông đưa tờ giấy chứng nhận của mình cho Trần Mặc.
“Lương Phong?”
“Vâng.”
Trần Mặc lật tờ giấy chứng nhận nhìn xem, sau đó tiện tay đưa lại cho hắn. Hắn cầm áo khoác, đứng dậy đi theo Lương Phong.
“Chủ tịch, vậy còn ta….”
Lam Khê đứng bên cạnh chần chừ mở miệng.
Khi nhìn qua giấy chứng nhận của Lương Phong, Lam Khê dường như đã biết Trần Mặc sắp nói cái gì. Những việc này thật sự không cần một trợ lý tạm thời như cô sắp xếp, nhưng Trần Mặc đang chuẩn bị rời đi, thân là trợ lý, vậy cô nên đi hay không đây?
Trần Mặc chần chừ một chút, nói: “Ngươi cũng đi theo đi.”
“Vâng.”
Lam khê gật đầu rồi mang theo cặp, thận trọng đi bên cạnh Trần Mặc.
Trên đường đi, Lương Phong không chủ động bắt chuyện, Vương Hải và Hắc Ưng đương nhiên sẽ không mở lời, tất cả đều dồn sự chú ý tới mọi động tĩnh xung quanh. Dạo gần đây, mỗi khi đi ra ngoài, tinh thần cảnh giác của bọn họ đều tăng lên gấp bội.
Lam Khê hơi khẩn trương vì không biết địa điểm mình phải đi tới tiếp theo là ở đâu, nhưng cô lại không dám hỏi nhiều.
Trần Mặc nhìn Lam Khê, hỏi: “Trung tâm mua sắm ở thủ đô nằm ở đâu vậy?”
“Chủ tịch, ngài muốn đi dạo phố sao?”
Lam Khê ngạc nhiên hỏi lại.
“Mua quà cho Tiểu Ngư.”
“À vâng…”
Lam Khê nhận ra câu hỏi của mình có chút dư thừa, cô nhanh chóng bổ sung: “Thủ đô có rất nhiều khu phố mua sắm, trung tâm mua sắm ở phố Tài chính và Thế giới Phương Đông, đó là nơi tập trung các thương hiệu cao cấp nổi tiếng trong và ngoài nước."
“Có vẻ ngươi rất quen thuộc nơi này?”
“Ta từng học ở đây, có mấy lần đi ngang qua những nơi đó với bạn cùng lớp, coi như là biết qua…”
Nhắc tới việc dạo phố mua sắm, Lam Khê trở nên hào hứng hơn một chút, sự câu nệ lúc nãy dường như đã biến mất từ lúc nào không hay, cô bắt đầu nói với Trần Mặc về mấy chuyện thú vị hồi còn lúc đi học.
Trần Mặc nói chuyện với Lam Khê cho đỡ buồn chán, nên đoạn đường di chuyển cũng không quá tẻ nhạt. Mấy người như Vương Hải chả khác gì khúc gỗ, không bao giờ chịu tán gẫu với hắn.
Trong lúc trò chuyện, chiếc xe đã vượt qua khu vực náo nhiệt đi tới vùng ngoại ô, sau đó rẽ vào một con đường hẻo lánh.
Trần Mặc nhìn thấy một cái bảng hiệu lớn chữ trắng nền xanh, trông khá bắt mắt ở bên vệ đường. Bất kỳ du khách hay người đi đường nào nhìn thấy bốn chữ này đều sẽ không lại gần, vậy nên xung quanh đều cực kỳ yên tĩnh.
Sau khi đi một hồi lâu, xe mới dừng lại trước một căn cứ quân sự ở giữa một vùng núi rừng hoang vu, nơi đây không một bóng người ngoại trừ đội ngũ lính gác mang súng trên vai đang đứng ngoài cổng, ai nấy đều ở trong tư thế sẵn sàng. Điều này đã chứng tỏ, đây chính là khu vực vô cùng quan trọng.
Lương Phong xuất trình giấy tờ.
Sau khi xác nhận thân phận của mấy người Trần Mặc, đoàn xe mới thuận lợi tiến vào căn cứ.
Thấy Trần Mặc từ trên xe bước xuống, Lý Thành Chi đang ngóng chờ lập tức lộ ra nụ cười mừng rỡ, hắn vội vàng chạy ra chào đón: "Trần lão đệ, ngươi rốt cuộc cũng tới rồi."
"Lão ca lên chức rồi, chúc mừng chúc mừng."
Trần Mặc liếc nhìn đầu vai của Lý Thành Chi rồi nói.
"Ta đây không đáng nhắc tới, chúng ta cứ vào trong rồi nói tiếp."
Lý Thành Chi dẫn Trần Mặc vào trong phòng, ba người Vương Hải, Hắc Ưng và Lam Khê đều bị Lương Phong dẫn ra chỗ khác. Bọn hắn đều biết, những chuyện kế tiếp không phải là thứ mà ai cũng có thể biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi