Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 847: Lãng phí rất đáng hổ thẹn

Nhóm nghiên cứu của hắn cũng có thể tự tìm ra chuỗi gen tiềm ẩn gây ra protein độc tố trong vắc xin virus Reedman, nhưng để có thể đẩy nhanh tốc độ nghiên cứu, nếu có thêm càng nhiều người thì càng tốt.
Lần này, Trung tâm Kiểm soát bệnh dịch đã phối hợp với Bộ Y tế, cộng thêm sự hỗ trợ của hai bệnh viện lớn trong nước, triệu tập rất nhiều nhà nghiên cứu đến đây, điều này quả thực đã vượt quá dự liệu của hắn.
Sau khi phân phát tất cả tài liệu, Trần Mặc mới bước lên bục nói trong phòng họp, trực tiếp tiến vào chủ đề.
"Sáng nay, chúng ta đã tiến hành xét nghiệm máu lại cho bệnh nhân một lần nữa, tập tài liệu trên tay các ngươi chính là kết quả xét nghiệm. Bệnh nhân đã khôi phục ý thức, lượng kháng thể trong cơ thể đã tăng lên, còn nồng độ virus ngày càng giảm so với hai ngày trước. Theo lý thuyết, sau khoảng năm ngày nữa, bệnh nhân sẽ có thể hình thành sức đề kháng để chống lại virus Reedman.”
Trong lúc Trần Mặc phát biểu, mọi người đều chăm chú lắng nghe, không ít người có mặt tại đều có thể để trở thành thầy của thầy Trần Mặc nếu xét theo phương diện tuổi tác, nhưng thực lực của Trần Mặc lại quá đủ để trở thành thầy của bọn họ. Nghiên cứu vắc xin virus Reedman đã đạt được đột phá dưới sự dẫn dắt của hắn, vì lẽ đó, không ai dám khinh thường Trần Mặc chỉ vì tuổi tác của hắn.
Sau khi nghe được kết quả tích cực, nhiều người không khỏi vui mừng khôn xiết, nhưng chưa được bao lâu lại bị Trần Mặc ngắt quãng.
"Tuy nhiên, chúng ta lại phát hiện ra hai loại protein độc tố trong cơ thể bệnh nhân, cả hai loại protein độc tố này cũng tích luỹ theo nồng độ kháng thể. Chỉ hai giờ trước, bệnh nhân đã qua đời trong đau đớn, không thể vượt qua mốc thời gian năm ngày. Hắn không bị giết chết bởi virus Reedman, mà là bởi protein độc tố.
Theo đánh giá sơ bộ, loại protein độc tố bắt nguồn từ chuỗi gen tiềm ẩn trong mRNA của hệ thống đặc chế vắc xin. Vì vậy, nhiệm vụ sắp tới của các vị là tìm ra hai loại gen protein độc tố trong vắc xin, và bọn ta sẽ tìm cách triệt tiêu hai đoạn gen đó để loại bỏ độc tính của vắc xin."
"Viện sĩ Trần, chúng ta có loại thuốc nào có thể suy giảm tính năng của protein độc tố để đạt được mục đích chữa trị không?"
Sau khi nhận được câu hỏi cắt ngang, Trần Mặc gật đầu trả lời: "Chúng ta cũng đã nghĩ đến phương pháp này. Đội ngũ y tế cũng đang tìm kiếm một loại thuốc suy giảm protein độc tố, nhưng hiện vẫn chưa thành công. Hơn nữa, phương án này cũng chỉ trị được ngọn chứ không trị được gốc.”
“Viện sĩ Trần, ngươi có mẫu protein độc tố không?”
Dương Vận Gia đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên đột nhiên lên tiếng.
"Có, chúng ta đã phân lập một số mẫu protein độc tố từ máu của bệnh nhân, nhưng không nhiều. Khi dự án bắt đầu, các tiêu bản của protein độc tố sẽ được phân phát đến các phòng thí nghiệm khác nhau. Tiếp theo, ta sẽ giải thích cho các vị về những đặc tính liên quan của protein độc tố, ngoài ra còn có những tư liệu liên quan đến mRNA. Nếu các ngươi có thắc mắc thì cứ ngắt lời và hỏi ta hoặc Viện sĩ Ngũ, chúng ta sẽ cố gắng giải đáp hết cho các vị trong điều kiện cho phép.”
Sau khi giải thích, Trần Mặc bắt đầu nói về một số đặc điểm của protein độc tố, cũng như nhưng thông tin liên quan đến mRNA để thuận tiện cho công tác nghiên cứu.
Ngoài đội ngũ ban đầu của Trần Mặc và Ngũ Băng, hơn 30 chuyên gia về hệ gen học và tin sinh học được chia thành hai nhóm, mỗi nhóm chịu trách nhiệm tìm kiếm một loại protein độc tố.
Sau khi phân công nhiệm vụ xong, nhóm chuyên gia bắt đầu thảo luận về cách thức để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó tiến thành chuẩn bị lý thuyết thực nghiệm. Mỗi người đều hy vọng sẽ tìm ra hai loại protein độc tố trong thời gian ngắn nhất.
Các nhà nghiên cứu đều biết, bọn họ được triệu tập đến đây để hỗ trợ đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu, nhằm cứu sống thêm rất nhiều sinh mạng.
Trần Mặc và Ngũ Băng bước ra khỏi viện nghiên cứu, lúc này đã là 8 giờ tối, hai người cũng vội vàng trở về ký túc xá.
"Ngươi nói xem, nhóm chuyên gia có thể hoàn thành nghiên cứu trong bao lâu?”
"Có lẽ sẽ không mất quá nhiều thời gian đâu. Việc tìm ra trình tự gen không phải là vấn đề gì khó, chủ yếu là phải thử nghiệm nhiều lần. Chúng ta nhận được sự hỗ trợ của nhiều chuyên gia như vậy, thời gian nghiên cứu có thể được rút ngắn đi rất nhiều."
Sở dĩ Trần Mặc nói như vậy là bởi vì công nghệ xét nghiệm DNA hiện nay đã vô cùng hoàn thiện. Việc tìm ra trình tự gen và kết cấu của protein không phải là vấn đề gì khó, có thể nói, đây là một kỹ năng cơ bản trong công tác nghiên cứu hệ gen.
"Ta cũng hy vọng như vậy. Nếu nghiên cứu vắc xin lần này thành công, ngươi sẽ là một anh hùng, Trần Mặc.”
Ngũ Băng nói đùa.
"Anh hùng gì chứ, ta không muốn làm anh hùng gì cả, ta là doanh nhân, chỉ muốn kiếm tiền đầy túi. Ngay khi hệ thống đặc chế vắc xin được ra đời, nó sẽ tạo ra một cách mạng cho lĩnh vực miễn dịch học, một núi vàng đang ở trước mặt ta. Hơn nữa, mấy chục chuyên gia đang giúp ta gia tăng tốc độ đột phá kỹ thuật, gần như tương đương với nguồn lao động miễn phí.”
Nhìn thấy Trần Mặc vui vẻ như vậy, Ngũ Băng có chút không nói nên lời.
"Dám bảo các chuyên gia viện sĩ đứng đầu cả nước chính là nguồn lao động miễn phí của mình, e rằng chỉ có ngươi mới có cái can đảm này. Nếu biết được điều này, bọn họ chắc chắn sẽ bắt ngươi lại rồi mang đi diễu hành trước công chúng."
Trần Mặc dang hai tay ra, bày tỏ sự bất lực: "Ta chỉ muốn có thêm vài chuyên gia hệ gen học để hỗ trợ nghiên cứu, không ngờ cấp trên lại triệu tập hơn 30 người đến đây, ta cũng không phải trả công cho bọn họ, nếu lãng phí thì rất đáng hổ thẹn.”
P.s: đã biên lại chương 846~
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi