Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1202: Món ăn vô bổ

Trần Mặc nhìn thi thể người ngoài hành tinh trong tủ đông, sau đó cầm lấy báo cáo rồi rời đi.
Theo suy đoán của hắn, trình độ tiến hóa và nền văn minh của người ngoài hành tinh nhiều nhất cũng chỉ cao hơn nửa bậc so với nhân loại trên Trái Đất.
Hắn đã để cho Mặc Nữ nghiên cứu toàn diện về kết cấu và vật liệu của khoang ngủ đông của người ngoài hành tinh, sau đó mô phỏng thiết bị này bằng những công nghệ trong Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Trần Mặc cũng yêu cầu Mặc Nữ phân tích thành phần về phối chế loại thuốc nước bên trong khoang ngủ đông, sau đó tiến hành thí nghiệm trên chuột bạch và thỏ. Tuy nhiên, loại thuốc này không hề có bất cứ tác dụng gây hôn mê nào, trái lại còn sản sinh chất độc tử vong.
Trần Mặc có thể phán định, vật liệu của mảnh vỡ phi thuyền và khoang ngủ đông tương đương với kỹ thuật thuộc cấp thẩm quyền [Nhân viên Khoa Học Kỹ Thuật – Bạch Ngân] và [Nhân viên Khoa Học Kỹ Thuật – Hoàng Kim] của Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật.
Một khi cần sử dụng khoang ngủ đông, hắn cũng có thể tìm kiếm những công nghệ liên quan trong cấp thẩm quyền [Nhân viên Khoa Học Kỹ Thuật – Hoàng Kim], bao gồm loại thuốc gây mê an toàn dành cho con người.
Một nền văn minh cao cấp hơn nửa bậc so với nhân loại, cũng tương đương với nền tảng kỹ thuật trong tay Trần Mặc.
Vậy nên, những mảnh vỡ phi thuyền không hoàn chỉnh và các khối thi thể vụn vỡ kia cũng không có quá nhiều sức hấp dẫn đối với hắn.
Trần Mặc vốn cho rằng những thứ này có thể mang lại một chút thu hoạch gì đó, nhưng xem ra cũng không có gì nhiều.
Mặc dù trong mắt các nhân viên kỹ thuật khác trên khắp thế giới, mảnh vỡ phi thuyền này đang bao hàm những vật liệu và công nghệ kỹ thuật tiên tiến hiếm có khó tìm, nhưng đối với Trần Mặc, chúng cũng chỉ là món ăn vô bổ, bỏ thì thương mà vương thì tội.
Trần Mặc vốn dĩ đã là chủ nhân Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, một kho tàng chứa đựng vô số loại công nghệ kỹ thuật, cho dù hắn dành cả đời này cho việc nghiên cứu thì cũng không đủ. Vì lẽ đó, những loại công nghệ từ cấp thẩm quyền [Nhân viên Khoa Học Kỹ Thuật – Hoàng Kim] trở xuống đều vô dụng đối với hắn.
Dựa theo vật liệu của các vật thể ngoài hành tinh, trình độ văn minh của loài sinh vật này cũng chỉ có thể hoạt động trong thiên hà, tuyệt đối không thể bước ra khỏi tinh hệ để tiến hành xâm lược các hành tinh khác trong vũ trụ mới đúng.
Trần Mặc suy đoán rằng vì một số lý do bất khả kháng, bọn chúng không còn cách nào khác ngoài lựa chọn rời khỏi tinh cầu quê hương, tiếp tục lang thang ở giữa vũ trụ rồi rơi vào kết cục này.
Tuy nhiên, Trần Mặc cũng không muốn tiếp tục suy đoán nguyên nhân cụ thể, bởi vì hắn cần phải tập trung vào nhiệm vụ hiện tại, chính là dự án [cải tạo sao Hỏa].
Người Đánh Lửa rốt cuộc cũng đã tiếp cận đến sao Hỏa.


“Nên bắt đầu rồi.”
Rosen nâng một ly rượu vang đỏ tươi, lắc lắc một chút theo thói quen, sau đó nhấp một ngụm rồi cầm lấy con trỏ laser lên.
Một bản đồ tình hình thế giới hiện lên trước mặt hắn, từng mảng phân bố được minh hoạ bằng các màu sắc khác nhau, khiến cho bố cục toàn cầu trở nên rất rõ ràng.
Lúc này, tổng thống Eva, bộ trưởng bộ quốc phòng Shanahan, cục trưởng Tom và một số nhân viên tham mưu khác đều đã có mặt bên trong phòng họp chiếp lược.
“Trong khi tấn công Nam Mỹ, chúng ta cũng nên suy nghĩ biện pháp để đảo lộn thế cục của ba nơi là Đông Bắc Á, Đông Nam Á, cùng với Nam Á, tốt nhất là dẫn dắt ngọn lửa chiến tranh về phía Trung Quốc.”
Rosen vẽ ba vòng tròn trên bản đồ thế giới.
“Hiện tại, Trung Quốc là thế lực cường đại nhất thế giới, nếu chúng ta cứ để quốc gia này nhàn rỗi như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ đi trợ giúp Nam Mỹ và gây phiền phức ngược lại cho chúng ta. Hơn nữa, Trung Quốc còn có thể bảo tồn thực lực, tích lũy tài nguyên trong thời thế loạn lạc. Đợi đến khi mọi thứ kết thúc, bọn họ chính là người thu hoạch nhiều lợi ích nhất, cho nên chúng ta phải tạo ra một chút việc làm cho bọn họ, như vậy thì kế hoạch tại Nam Mỹ của chúng ta cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Đặc biệt là ở Đông Bắc Á, ba cường quốc đều tạo thành thế chân vạc, hai quốc gia trong số đó lại đang mối thâm cừu đại hận với nhau. Nếu như có thể kích động chiến tranh ở khu vực này, chúng ta có thể yên tâm mà thôn tính Nam Mỹ. Đối với phương án tác chiến, ta sẽ giao lại vấn đề này cho bộ trưởng Shanahan và cục trưởng Tom, bọn họ ắt hẳn quen thuộc hơn so với ta.”
Phân tích của Rosen rất đơn giản và rõ ràng, các đường đi nước bước trong giai đoạn đầu đã được sắp xếp đâu ra đấy, bọn họ chỉ cần tiếp tục tiến hành thế cờ đại cục này mà thôi.
Tất cả mọi người ở bên trong phòng chiến lược đều nhìn về phía Eva.
Ván cờ chiến tranh đã bắt đầu.
Bọn họ đã hoàn thành công tác xâm chiếm Trung Mỹ, kế tiếp chính là Nam Mỹ, chỉ cần Eva trao ra công văn uỷ quyền, cuộc chiến tranh sẽ bắt đầu ngay lập tức.
“Ta giao việc này cho các ngươi, hãy khiến cho quốc gia của chúng ta càng thêm vĩ đại.”
Eva không chút do dự mà ký tên của mình lên trên giấy ủy quyền chiến tranh, sau đó giao cho Shanahan.
“Đã nhận được, thưa tổng thống.”
Shanahan trịnh trọng tiếp nhận giấy ủy quyền, hắn ta kính cẩn chào Eva rồi trực tiếp gọi điện cho lầu Năm Góc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi