Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 780: Thần Chết

Trần Mặc nhìn hình chiếu cao 1,75 mét trước mặt mình. Vóc dáng và khuôn mặt hiện tại của Mặc Ngữ đều phù hợp với phong cách Ngự tỷ, nhưng cô lại sử dụng tông giọng dễ thương và gọi hắn là anh Mặc, hình tượng trái ngược như thế này cũng quá mức quỷ dị rồi.
“Vậy phải xưng hô như thế nào? Gọi là ba ba sao?”
Mặc Nữ hỏi.
“Đừng gọi ta là ba, ta không có con gái lớn như ngươi.”
Trên trán Trần Mặc xuất hiện mấy đường hắc tuyến. Nếu mọi người nhìn thấy con robot mang dáng dấp của một mỹ nữ xinh đẹp đi theo và gọi hắn là 'Ba ba', bọn họ nhất định sẽ nghĩ rằng hắn đang chơi trò 'bố đường’ với bồ nhí, danh tiếng cả đời này của hắn chắc chắn sẽ bị hủy hoại.
Ta cũng không phải biến thái đâu nha!
“Mặc Nữ sẽ bắt chước chị Tiểu Ngư và gọi ngươi là ông xã.”
“Khụ khụ,... Cái gì cơ, không thể gọi như vậy được, đấy là cách xưng hô của Tiểu Ngư, ngươi đổi sang cách khác đi.”
Trần Mặc ho khan vài tiếng, mồ hôi nhễ nhại khắp mặt.
“Gọi là chủ nhân thì sao?”
“Hả?”
Trần mặc không khỏi trợn tròn hai mắt, hắn cũng không dám nhìn thẳng vào hình chiếu của Mặc Nữ nữa. Tại sao cô ấy lại đam mê những kiểu xưng hô “sai trái” đến thế nhỉ?
Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Ngươi có thể gọi ta là anh Mặc, hoặc gọi ta là tiên sinh.”
“Được, ta sẽ gọi ngươi là anh Mặc.”
(*) Xưng hô lúc trước là “Mặc ca ca”, kiểu con nít gọi người lớn. Còn bây giờ là “Mặc ca”, ý nghĩa giống nhau nhưng sắc độ thì khác nhau hen =)).
Trần Mặc nghe xong thì không còn chật vật nữa: “Bây giờ, ta sẽ bắt đầu thiết kế bố cục cơ thể của ngươi.”
Vì đã có kinh nghiệm thiết kế robot thông minh trước đó, cộng thêm sự hỗ trợ của Mặc Nữ, Trần Mặc vô cùng thành thạo trong việc thiết kế bố cục người máy.
Có thể nói, công đoạn thiết kế bố cục là phần mà hắn cảm thấy dễ dàng nhất. Còn phần khó khăn nhất trong công nghệ chế tạo robot chiến tranh chính là vật liệu, hệ thống động lực và hệ thống vũ khí bên trong cỗ máy.
Cùng lúc đó.
Đất nước Angola, châu Phi.
Trên một hòn đảo nhỏ cách bờ biển không xa.
Tại một biệt thự sang trọng được xây dựng sát đồi, cửa chính hướng ra bờ biển dài vô biên.
Trong khuôn viên rộng lớn, một vài nhân viên áo đen đang đi lại tuần tra canh gác, ngoài ra còn có rất nhiều mật vụ đang âm thầm ẩn nấp bên trong khu rừng rậm bên ngoài biệt thự.
Bầu không khí ở nơi này yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng gió biển và tiếng lá xào xạc.
Đột nhiên, âm thanh vù vù của máy bay trực thăng phá vỡ khung cảnh tĩnh mịch trên hòn đảo. Các vệ sĩ áo đen đang ngồi trong căn cứ ngước đầu nhìn lên trực thăng, sau đó tiếp tục quan sát những chuyển động trong tầm ngắm.
Máy bay trực thăng dừng trên sân thượng, vài người bước xuống rồi đi vào bên trong biệt thự. Nếu Vương Hải ở đây, hắn nhất định sẽ nhận ra người đàn ông mặc bộ âu phục sọc xanh chính là Liric, kẻ mà hắn đã nhìn thấy ở Thụy Điển.
Tầng hầm của căn biệt thự là một phòng thí nghiệm sáng trưng, trông hoàn toàn khác biệt so với biệt thự sang trọng. Không gian rộng rãi nhưng kín gió, sàn nhà và vách tường đều được sơn trắng, hệ thống ánh sáng hoạt động liên tục.
Trong không gian ngăn cách bởi buồng kính, một số người trần truồng đang bị giam cầm tại đây, bọn họ bao gồm những cặp nam nữ ở độ tuổi tráng kiện, cơ thể bị bao phủ trong những vết phồng rộp dày đặc, trông cực kỳ kinh hãi.
Sau khi vượt qua tầng tầng lớp lớp lính canh, Liric bước đến bên cạnh một nhà nghiên cứu lớn tuổi mặc áo khoác trắng, ông ta chính là Dolivice, người đoạt giải Nobel y học đã bị bắt cóc trước đó. Lúc này, trạng thái tinh thần của Dolivice không được tốt cho lắm, trông ông ta già nua và hốc hác hơn rất nhiều.
“Thuốc đâu?”
Giọng nói lạnh lùng của Liric vang lên.
“Ở đây.”
Dolivice đi đến một chiếc két sắt trong suốt chứa một tá lọ thuốc màu vàng trong suốt.
Những kẻ bắt cóc đã đưa Dolivice đến phòng thí nghiệm này, bắt ông ấy nghiên cứu một loại thuốc đặc trị cho một loại virus đột biến.
Khi ông ấy đến đây, tám đối tượng nghiên cứu đã chết trong những cuộc thí nghiệm trước đó.
Sau nhiều tháng bị tra tấn về tinh thần và thể xác, tuy đã nghiên cứu ra được loại thuốc có những hiệu quả rất đặc biệt, nhưng ông ấy cũng không vui vẻ gì cho lắm.
Những người đã hi sinh vì những cuộc thí nghiệm vô nhân đạo này đã khiến Dolivice không ngừng cắn rứt lương tâm.
Cho tới bây giờ, ông ta cũng không biết đám người bắt cóc mình đang có âm mưu gì.
“Các người định làm cái quái gì với những con virus này vậy?”
Dolivice nhìn Liric với ánh mắt kinh hoàng, giọng nói cũng có chút run rẩy: “Loại virus này không nên xuất hiện trên thế giới.”
“Nó thực sự không nên xuất hiện, ngươi có biết những virus này xuất hiện như thế nào không?”
Có thể do việc nghiên cứu loại thuốc đặc trị đã đạt được thành công, Liric rất ít khi lên tiếng cũng hào hứng tiếp chuyện với Dolivice, nhưng giọng nói kỳ lạ của hắn luôn khiến ông ta không khỏi rùng mình.
“Loại virus này ban đầu được phát hiện ở quê hương của ta. Sau khi chiến tranh kết thúc, một đứa trẻ bị nhiễm loại virus trên thi thể cha mẹ của mình và tiếp tục lây lan cho những người xung quanh với tốc độ cực nhanh.
Khi các phần tử vũ trang phát hiện ra bệnh trạng của mình, bởi vì điều kiện y tế không cho phép, bọn họ đã cách ly ngôi làng, giết và đốt hết tất cả.
Tiếp đó, ta đã mang con virus này đến đây để tiếp tục nghiên cứu. Sau khi trải qua nhiều lần đột biến, nó đã trở thành loại virus như hiện tại.
Chúng ta gọi loại virus này là Thần Chết, đây vừa là hình phạt, cũng vừa là một phần thưởng dành cho những kẻ thua cuộc trong chiến tranh.”
“Ngươi muốn sử dụng những con virus này để tạo ra các cuộc tấn công sinh học sao?”
Dolivice dường như đã hiểu ra ý đồ của Liric, giọng nói của ông mang theo sự sợ hãi.
Liric phát ra tiếng cười kỳ lạ, sau đó khẽ lắc đầu.
“Ngươi chỉ đúng một nửa. Nếu chỉ muốn tạo ra một cuộc tấn công sinh học đơn giản, chúng ta cũng không rảnh đến mức bắt ngươi tới đây để nghiên cứu thuốc đặc trị mà sẽ trực tiếp thả virus ra bên ngoài. Mục đích của chúng ta, không chỉ khủng bố nhân loại, mà còn là để kiếm tiền từ bọn họ. “
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi