Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 546: Không khác mấy quả dưa chuột là bao

Trần Mặc vừa dứt lời, sắc mặt của Thiệu Quang Minh trở nên vô cùng vui vẻ.
Thiệu Quang Minh vì tương lai xán lạn nên mới bỏ hết mặt mũi sĩ diện như thế, nhưng ông không ngờ Trần Mặc lại có thể đối xử với nhà bọn họ như đối xử với Trương Dương Thiệu Trân. Chỉ cần hắn còn xem trọng mối tình thân này, sẵn sàng dang tay giúp đỡ họn họ là đã vô cùng thỏa ý rồi.
“Chấn Nghiệp, Mỹ Lâm, các ngươi có ý kiến gì không nào?”
Thiệu Quang Minh nhìn hai người họ.
"Ta không bằng không cấp, năng lực thì hạn chế, cũng không thể vươn xa. Ta tự kinh doanh riêng là được rồi."
Thiệu Chấn Nghiệp nói.
"Ta sẽ bắt đầu làm việc ở công ty Kiến hành Quân với tư cách là một nhân viên bình thường."
Trần Mặc muốn mời anh họ chị họ gia nhập công ty, cũng là muốn có thêm người mà hắn có thể tin tưởng. Về sau, nếu hắn có việc gì cần thì cũng sẽ có người sẵn sàng giúp.
Sau bữa tối, Trần Mặc gọi điện cho Triệu Mẫn. Dù gì đi nữa, hắn vẫn nên nói với Triệu Mẫn về việc Thiệu Mỹ Lâm vào công ty. Triệu mẫn vốn là người quản lý công ty, nên cô ấy sẽ có thể xem xét vị trí thích hợp cho Thiệu Mỹ Lâm.
“Sếp lớn, gọi điện cho ta vào lúc này là muốn hẹn ta đi chơi sao?”
Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói đùa cợt của Triệu Mẫn truyền đến.
“Ta đang ở quê, có muốn cũng không hẹn được đâu.”
Trần Mặc cười nói.
"Cũng đúng, ngươi cũng sắp kết hôn rồi, ta thực sự ghen tị với Tiểu Ngư đó. Người nào đó đã công khai thừa nhận đăng ký kết hôn, khiến nhiều cô gái muốn làm người thứ ba cũng không nổi, người hoa tàn ít bướm như ta lại càng không có ai thèm."
“Hả?”
Trên trán Trần Mặc hiện lên vài vạch đen, vẻ mặt không nói nên lời: “Ngươi có muốn ta đăng tin tìm bạn trăm năm cho ngươi không?”
“Khốn kiếp, ta đây cũng đâu phải là không ai thèm ngó.”
Triệu Mẫn bị Trần Mặc chọc tức, nói: “Có chuyện gì đã khiến một ông chủ lớn như ngươi lại tự mình gọi điện cho ta khi đang tận hưởng kỳ nghỉ vậy?”
"Chị họ của ta muốn vào làm việc tại công ty, ngươi xem có vị trí nào phù hợp rồi sắp xếp cho chị ấy. Ta sẽ gửi thông tin sơ yếu lý lịch cụ thể vào email của ngươi."
"Chỉ vì việc nhỏ này ư?"
“Cũng không hẳn, ngươi là người quản lý công ty, hiểu rõ bộ máy làm việc của công ty hơn ta, cho nên có thể sắp xếp phù hợp hơn tùy theo tình hình năng lực của chị ấy.”
Trần Mặc nói.
"Khi nào thì ngươi về thế? Ta nhận ra là mình đã lâu rồi không gặp ngươi. Ta khá nhớ ngươi đấy.”
"Mấy ngày nữa sẽ về, nghỉ ngơi cũng kha khá rồi."
"Hôm qua, ta đã nhìn thấy bộ váy cưới mà ngươi thiết kế cho Tiểu Ngư rồi. Tiếc là váy cưới còn nhiều chỗ chưa hoàn thiện, nếu khôgn thì ta đã mặc thử luôn rồi. Ngươi nhớ thiết kế cho ta một bộ đấy."
"Chờ đến khi ngươi kết hôn rồi tính."
"Người từng trải nghiệm thế giới rộng lớn thì sẽ không bị khuất phục bởi những điều nhỏ nhoi, sau khi gặp người đàn ông ưu tú như ngươi, làm sao ta có thể thích người khác được nữa? Ta hận mình không thể thọc gậy bánh xe Tiểu Ngư! Vậy nên, ngươi hãy thiết kế váy cưới cho ta, sau đó ta sẽ cân nhắc kỹ lưỡng liệu có nên lấy chồng hay không. Dù sao đi nữa, đám đàn ông cũng không khác mấy quả dưa chuột là bao”.
Phù phù…
Trần Mặc cảm thấy may mắn vì hiện tại đang không ăn gì, nếu không sẽ bị sặc chết mất: "Công bằng mà nói, ngươi đã từng trải chuyện này với ai chứ?"
"Trong giấc mơ của ta."
"Ngươi thắng rồi..."
Sau khi cúp điện thoại, Trần Mặc đưa Tiểu Ngư và cùng ba mẹ đi chơi chợ đêm.
….
….
Trần Mặc và Tiểu Ngư về nhà vài ngày, để hai bên gia đình cùng nhau thu xếp những việc liên quan đến đám cưới, sau khi mọi việc xong xuôi thì cũng đã gần một tháng. Tiểu Ngư thấy Trần Mặc đã hồi phục sức khỏe, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hai người kết thúc kỳ nghỉ rồi vội vàng trở về thành phố Tân Hải.
"Chào mừng trở lại, ông chủ."
Trần Mặc và Tiểu Ngư vừa trở lại công ty, Triệu Mẫn đã chào đón họ với một nụ ncười. Nhìn thấy Trần Mặc tràn đầy năng lượng đứng trước mặt mình, tâm tình của Triệu Mẫn đã được thả lỏng.
Lúc trước Trần Mặc hôn mê, cô ấy đã rất sợ hãi. Hắn là trụ cột tinh thần của công ty Kiến Hành Quân, và đồng thời cũng là trụ cột của cô. Nếu có chuyện gì xảy ra với Trần Mặc, e rằng công ty sẽ gặp rất nhiều rắc rối.
Bây giờ Trần Mặc đã ổn định và nghỉ ngơi tĩnh dưỡng xong, cô ấy cũng cảm thấy yên tâm.
"Tiểu Ngư, cho ta ôm chồng ngươi một cái nhé."
Hai má Trần Mặc giật giật, trên trán hằn lên những vết đen.
“Chỉ được ôm một cái thôi.”
Tiểu Ngư chớp mắt nhìn Trần Mặc.
"..."
Trần Mặc không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc này như thế nào, chẳng ngờ Tiểu Ngư cũng lại nghịch ngợm như vậy.
Triệu Mẫn khẽ cười, xoay người nhẹ nhàng ôm lấy Trần Mặc: "Kỳ nghỉ này thế nào? Nhìn sắc mặt hồng hào của ngươi, chắc là Tiểu Ngư đã không đối xử tệ bạc với ngươi nhỉ?"
"Vừa nghỉ vừa du lịch thăm thú khắp nơi luôn, còn tiện thể dành thời gian bên gia đình gia đình, ngoài ra thì còn có thể làm gì khác đâu? Nhàn rỗi quá cũng không tốt, não bộ sắp gỉ sét hết tới nơi rồi.”
"Lần này trở về, ngươi đừng có mà làm vớ làm vẩn nữa nhé. Nếu như ngươi lại gặp phải chuyện như vậy lần nữa, thì không bằng hù chết bọn ta luôn."
"Hả? Ta sẽ cẩn thận."
Trần Mặc nhún vai, hắn không thể đảm bảo chuyện này, đây đâu phải là chuyện hắn có thể kiểm soát được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi