Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 566: Trở về

Lúc này, trong lòng cô ấy tràn đầy lo lắng, cả người nhấp nhổm như kiến trên chảo nóng, nhưng chẳng còn cách nào để trút bỏ đi cảm giác sốt ruột này. Đội ngũ vệ sĩ của Trần Mặc bị chịu vong nặng nề. Tiểu Ngư vừa còn chưa tỉnh lại sau ca phẫu thuật, mà bản thân Trần Mặc lại đang bị bắt cóc, đến nay vẫn chưa có tin tức gì của hắn, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có.
Sau khi phân tích tình hình, xem ra kẻ tấn công Trần Mặc lần này không phải là tổ chức bình thường. Thế nên, nếu để Trần Mặc rơi vào tay đối phương, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Cô ấy biết rằng các công nghệ kỹ thuật trong tay Trần Mặc có thể thay đổi hiện trạng của toàn thế giới này. Nếu có chuyện gì xảy ra với Trần Mặc, thì cô ấy thực sự không biết phải làm cho đặng.
Bịch bịch bịch…
Trên hành lang bệnh viện xuất hiện tiếng bước chân đầy hỗn loạn, Triệu Mẫn nghe theo tiếng động mà nhìn sang. Trông thấy bóng dáng quen thuộc, đôi mắt vốn vô hồn của Triệu Mẫn đột nhiên lấy lại thần thái. Trên đôi giày cao gót, cô vội vàng chạy về phía đó, không ngần ngại mà ôm lấy hắn vào lòng.
"Cuối cùng ngươi cũng đã trở về rồi."
Trần Mặc hiện đang vô cùng lo lắng cho tình hình của Tiểu Ngư, cho nên hắn vội vàng đến bệnh viện ngay sau khi thoát khỏi tay kẻ địch. Không ngờ, hắn vừa mới xuất hiện, Triệu Mẫn lại lao vào vòng tay của mình.
Chẳng lẽ có điều gì tồi tệ đã xảy ra sao?
"Tiểu Ngư... sao rồi?"
Trần Mặc nuốt nước miếng, chẳng dám nghĩ tiếp, ngay cả giọng nói cũng run run. Thân thể hắn như bị mất trọng lực, như thể đang sợ rằng mình sẽ nghe phải tin dữ, ssây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Triệu Mẫn có hành động thất lễ như vậy.
"Tiểu Ngư không sao, ca mổ thành công rồi, viên đạn đã được gắp ra, nhưng sức khỏe vẫn chưa được đảm bảo, cô ấy vẫn còn đang ngủ trong phòng."
Nghe được câu trả lời này, Trần Mặc thở hắt ra một hơi, nhịp tim cũng hạ xuống hơn nhiều. Tuy nhiên, Triệu Mẫn vẫn còn đang ôm chặt lấy hắn, khiến Trần Mặc không khỏi ngẩn người trong phút chốc. Những vệ sĩ vây quanh Trần Mặc cũng biết điều mà nhìn ra hướng khác, giả bộ như không thấy gì.
“Ta đi gặp Tiểu Ngư trước.”
Trần Mặc vươn tay vỗ vỗ lưng Triệu Mẫn.
“Ồ, được được.”
Triệu Mẫn lấy lại phản ứng, cô ấy nhận ra bản thân đã quá kích động, hai tay còn đang ôm Trần Mặc vội vàng buông ra.
Trần Mặc cũng không nghĩ ngợi nhiều, hắn nhanh chóng bước về phía phòng bệnh của Tiểu Ngư.
Trần Mặc nhẹ nhàng mở cửa bước vào, khi nhìn thấy Tiểu Ngư nằm yên lặng trên giường bệnh, trái tim của co thắt dữ dội, hai mắt cũng trở nên đỏ hoe.
Sau khi ổn định lại cảm xúc, Trần Mặc mới chậm rãi bước đến bên giường bệnh, nhẹ nhàng vén phần tóc mái có vài sợi lưa thưa xõa ra của Tiểu Ngư.
“Tình trạng hiện tại của Tiểu Ngư thế nào rồi? Khi nào thì cô ấy có thể tỉnh lại?”
Trần Mặc nhìn bác sĩ phụ trách chữa trị cho Tiểu Ngư.
Lưu Tuyết Cầm lo lắng liếc nhìn Trần Mặc, bà ta là viện trưởng của bệnh viện Phượng Hoàng Bắc này, đã theo nghề y 20 năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên bà ta gặp phải một nhân vật có sức ảnh hưởng lớn trong nước. Ca mổ lần này của Tiểu Ngư là do bà ta phụ trách phẫu thuật chính.
"Bệnh nhân bị bắn vào vai, may mắn là không bị thương đến các bộ phận trọng yếu. Tuy nhiên, do mất máu quá nhiều, nên cô ấy có chút suy nhược cơ thể, cộng thêm tác dụng của thuốc gây mê phẫu thuật, cho nên ngủ một đêm là có thể tỉnh lại, không có vấn đề gì quá lớn đâu.”
Lưu Tuyết Cầm nói
“Cảm ơn bác sĩ.”
Trần Mặc cảm ơn.
Tiểu Ngư không gặp nguy hiểm, con tim đang thấp thỏm của hắn cũng có thể hoàn toàn thả lỏng rồi.
“Anh Trần, không cần khách sáo, đây là công việc của tôi.”
Lưu Tuyết Cầm nói: “Bệnh nhân không gặp phải trở ngại gì lớn, nhưng hiện tại cần được nghỉ ngơi, trong phòng bệnh đừng ồn ào quá là được.”
“Được.”
Trần Mặc gật đầu.
Sau khi tiễn Lưu Tuyết Cầm rời khỏi phòng bệnh, trông thấy Triệu Mẫn ngập ngừng dường như muốn nói gì đó, nên Trần Mặc bèn rời khỏi phòng bệnh cùng Triệu Mẫn. Hắn biết rằng, Triệu Mẫn chắc hẳn là có chuyện muốn nói, nhưng thì sợ làm ồn đến Tiểu Ngư.
“Sắc mặt của ngươi trắng bệch ra thế này, có phải là bị thương rồi không?”
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Triệu Mẫn không nhịn được mà hỏi Trần Mặc. Lúc đầu cô ấy cũng không để ý, nhưng cô ấy mới phát hiện sắc mặt của Trần Mặc nhợt nhạt hơn bình thường rất nhiều.
“Ta nôn quá nhiều.”
Trần Mặc nói.
"Nôn? Đã xảy ra chuyện gì sao? Nhưng làm sao ngươi trở về được?"
Trái tim Triệu Mẫn bắt đầu thấp thỏm.
"Ba tên đó bị ta giết rồi, cho nên có chút chưa thể thích ứng được với chuyện đó."
Trần Mặc hít một hơi thật sâu.
Đây là lần đầu tiên hắn ta giết người, cảm giác vô cùng khó chịu, đặc biệt khi hắn xuống tay giết Rose, điều này hắn cảm thấy buồn nôn.
“Ba người trong đám xã hội đen đã bị ngươi giết rồi?”
Triệu Mẫn sửng sốt.
Câu trả lời của Trần Mặc nằm ngoài dự đoán của cô ấy.
Cô ấy biết rằng thân thủ của Trần Mặc rất tốt, nhưng đối phương có vũ khí, nhưng hắn vẫn có thể chạy thoát được, điều này khiến cô ấy rất ngạc nhiên vô cùng. Hơn nữa, đối phương là các đặc công được đào tạo chuyên nghiệp, thậm chí còn đã lên kế hoạch cẩn thận tỉ mỉ. Nếu không, Vương Hải và những người khác cũng đã chẳng tổn thất nhiều như vậy.
Vậy mà Trần Mặc có thể trốn thoát và giết chết bọn họ, điều này khiến cô ấy không nói nên lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi