Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 615: Nữ thần may mắn

Hôm nay là ngày cuối cùng của Đại hội Trí tuệ Nhân tạo, Trần Mặc cũng không quá để ý tới.
Sau khi giao dữ liệu về cuộc thí nghiệm mô phỏng phản ứng tổng hợp hạt nhân cho Lý Thành Chi, hắn không biết lúc nào đối phương mới có thể nghiệm chứng xong, cũng không biết lúc nào sẽ bọn họ sẽ tiếp tục thảo luận, cho nên chỉ có thể tiếp tục chờ đợi. Nếu không, hắn nhất định sẽ về công ty.
Dù vậy, Trần Mặc tin rằng sẽ có người tìm đến mình sớm thôi, dù sao đi nữa, công nghệ tổng hợp hạt nhân liên quan vấn đề biến đổi nguồn năng lượng toàn cầu. Hắn tin cấp trên sẽ không làm ngơ trước chuyện này.
"Chủ tịch, chúng ta đi đây đây?"
Sau khi lên xe, Vương Hải hỏi.
"Trung tâm thương mại ở phố tài chính."
Trung tâm mua sắm nằm ở phố tài chính là nơi mà người ta có thể cảm nhận bầu không khí đô thị sang trọng và thời thượng của thủ đô rõ ràng nhất.
Những người đến nơi này đều là dân văn phòng và có thu nhập cao. Các biển hiệu sang trọng, tao nhã của các thương hiệu lớn thế giới càng khiến nơi này trở thành một trung tâm mua sắm đẳng cấp quốc tế.
Trên đường đi, Lam Khê đã giới thiệu với Trần Mặc về tình hình của trung tâm mua sắm.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã tiến vào bãi đậu xe dưới tầng hầm của trung tâm mua sắm, Trần Mặc cũng vội vàng lấy một chiếc khẩu trang và kính râm rồi đeo lên. Vì hôm nay cũng không có hoạt động gì đặc biệt, nên hắn chỉ mặc quần áo bình thường, kết hợp với kính và khẩu trang, trông Trần Mặc giống như một thanh niên bình thường ở ngoài đường.
Lam Khê bên cạnh ngơ ngác nhìn Trần Mặc, nếu không phải tận mắt chứng kiến những gì vừa mới xảy ra, cô có lẽ sẽ không bao giờ nhận ra ông chủ toàn năng của công ty Kiến Hành Quân.
“Ngươi cảm thấy ta rất đẹp trai đúng không?”
Trần Mặc bật cười khi nhìn thấy bộ dạng thất thần của Lam Khê.
“Nếu không phải được tận mắt chứng kiến, ta nhất định sẽ không nhận ra ngươi là ông chủ của ta.”
Sau khi hiểu rõ tính cách của vị chủ tịch trẻ tuổi này, Lam Khê có thể cười nói thoải mái, nhưng cũng không hề lỗ mãng như lần đầu tiên gặp Trần Mặc.
"Không nhận ra cũng đúng thôi, nếu có người nhận ra ta thì sẽ có chút phiền phức. Ta từng đi chơi với Tiểu Ngư một vài lần, sau khi bị người đi đường nhận ra, ta còn được các mỹ nữ ở đó yêu cầu chụp ảnh chung đấy."
Trần Mặc đẩy cửa và bước ra khỏi xe, Lam Khê cũng vội vàng đi theo hắn. Vương Hải và Hắc Ưng nhanh chóng giữ khoảng cách nhất định với Trần Mặc, đồng thời luôn chú ý đến động tĩnh xung quanh.
“Không cần quá áp lực, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi mua sắm, ngươi cứ coi ta như một người bạn là được.”
Trần Mặc nhìn Lam Khê rồi nói.
"Ồ ..."
Lam Khê cảm thấy thoải mái đi rất nhiều, nhiều người đồn rằng chủ tịch rất giản dị và dễ gần, quả nhiên là đúng như vậy.
"Ông chủ, ngươi có hay đi mua sắm với Tiểu Ngư không?"
"Khi cô ấy muốn ra ngoài, ta sẽ đi cùng cô ấy. Nếu cứ ở nhà trong một thời gian dài, người nào cũng sẽ cảm thấy buồn chán."
"Ngươi và Tiểu Ngư đã biết nhau như thế nào? Hai người gặp nhau ở trường học như lời đồn đại bên ngoài sao?"
“Đúng vậy, sau khi gặp được cô ấy, ta mới bắt đầu xây dựng sự nghiệp, gầy dựng công ty Kiến Hành Quân như bây giờ.”
Mỗi khi đến Tiểu Ngư, Trần Mặc mỉm cười trong vô thức, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
“Tiểu Ngư thật may mắn, tất cả các cô gái trong công ty đều ghen tị với cô ấy.”
Khi thấy Trần Mặc đáp trả nhiệt tình, Lam Khê cũng thả lỏng rất nhiều, hai người bắt đầu trò chuyện như những người bạn bình thường.
"Ta mới là người may mắn, từ líc gặp được cô ấy, cuộc đời ta đã thay đổi hoàn toàn. Cô ấy chính là nữ thần may mắn mà thượng đế đã ban tặng cho tôi."
Trần Mặc cười nói.
Nhờ vào cuộc gặp gỡ định mệnh trong thư viện lúc đó, hắn mới có cơ hội sở hữu Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật. Đôi khi hắn tự hỏi, liệu có phải chính hắn đã lấy đi vận may thuộc về Tiểu Ngư khi nhảy bổ vào cô ấy hay không. Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy Tiểu Ngư chính là cô gái may mắn mà thượng đế đã ban tặng cho hắn.
Sau khi ra khỏi thang máy, đám người thuận lợi tiến vào trung tâm mua sắm.
Vì hôm nay không phải cuối tuần, và lúc này vẫn đang trong giờ làm việc, cho nên cũng không có nhiều người mua sắm giống như buổi tối. Tuy nhiên, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều cặp đôi đang nắm tay nhau đi dạo.
Dưới sự chỉ dẫn của Lam Khê, mấy người cũng tiến vào khu vực cửa hàng quần áo trên tầng ba.
Trên đường đi, Trần Mặc luôn chú ý đến xung quanh, khi nhìn thấy những bộ quần áo nữ lộng lẫy được treo trước cửa hàng, hắn và Lam Khê lập tức đi qua.
“Hoan nghênh quý khách.”
Ngay khi hai người bước vào, nữ nhân viên đã chào hỏi:
“Cửa hàng chúng tôi có rất nhiều kiểu mẫu mới. Nếu thích, ngài có thể đến thử.”
“Ngươi hãy lấy chiếc váy đen trong tủ kính kia xuống đi, ta muốn xem một chút. ”
Trần Mặc chỉ vào chiếc váy trên người ma-nơ-canh.
“Được, xin ngài chờ một chút.”
Nữ nhân viên nhìn Trần Mặc rồi xoay người đi mở tủ kính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi