Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 562: Chỉ có thể dựa vào chính mình

Tiếng súng xen lẫn tiếng la hét. Bên trong xe, người đàn ông da trắng nắm lấy cánh tay, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt càng tái nhợt hẳn đi.
"Mẹ bà nó, tài thiện xạ gì mà chuẩn xác như vậy."
Nhìn thấy cánh tay của người đàn ông da trắng bị nhuộm đỏ bởi màu máu, toàn thân thanh niên lắm mồm như đông cứng lại.
Hôm nay hắn ta dính phải hai phát súng của Vương Hải đã suýt chết rồi, nhưng tài thiện xạ của người phía sau dường như còn chuẩn xác hơn Vương Hải. Hắn ta có thể bắn một phát súng từ đằng sau, trực tiếp làm tàn phế cánh tay của đối thủ. Vệ sĩ của Trần Mặc rốt cuộc là những thần thánh phương nào vậy?
Rose đổ mồ hôi lạnh đầy trán, vừa rồi cô ta còn muốn vươn đầu ra phản kích, nếu làm như vậy, e rằng hiện tại cô ta đã hóa thành một xác chết.
“Tông vào đi.”
Hắc Ưng nói.
“Được.”
Người lái xe bên cạnh đạp ga tông thẳng vào đối phương.
Thịch thịch...
Những va chạm liên tiếp khiến mấy người trên xe cảm thấy rung chuyển dữ dội.
"Chơi trò xe đụng với ta? Xem ta có giết ngươi không.”
"Bây giờ không phải là lúc chơi đùa, mục tiêu của chúng ta là Trần Mặc. Cứ mặc kệ bọn họ, nhưng không thể để bọn họ tiếp tục bám đuôi nữa.”
Rose nói với vẻ mặt tối sầm.
Quân số của bọn họ hiện tại không nhiều, đối phương còn là một tay súng thuộc hạng cao thủ, nếu bọn họ bị giữ chân lại ở đây rồi giằng co với đối phương, tìnht hế sẽ trở nên c nguy hiểm, một khi cảnh sát Trung Quốc chạy tới, thì bọn họ cũng không thể chạy thoát nữa.
“Xem như bọn ngươi may mắn.”
Thanh niên lắm mồm đạp ga, vụt tăng tốc, thuận tay nhặt cái túi từ trong chiếc hộp nhỏ bên cạnh đưa cho Rose: “Dùng cái này ném bọn họ đi.”
“Ngươi còn chuẩn bị cái này à?”
Rose mỉm cười khi nhìn thấy thứ bên trong chiếc túi.
"Bỏ trốn quen rồi, cho nên cũng có một chút kinh nghiệm thực tế, đành thuận tay đem theo một ít.”
Hắc Ưng nghiêm mặt, đôi mắt gắn chặt vào chiếc xe phía trước. Trần Mặc hiện đang có mặt trong đó, và Hắc Ưng hắn nhất định phải cứu được Trần Mặc về. Nếu không, một khi mất dấu chủ tịch thì tình hình sẽ càng trở nên rắc rối hơn.
Tuy nhiên, hắn ta không thể ngăn chặn bọn chúng lại, cũng không dám bắn vào trong xe vì sợ đạn lạc sẽ làm Trần Mặc bị thương. Hắn ta chỉ có thể không ngừng tạo áp lực cho đối phương, nhưng cũng không thể khiến bọn hắn tuyệt vọng, kẻo bọn hắn lại bí quá làm liều.
Sau khi xác định tình hình, bọn họ đã có thể xác định rằng quân số của đối phương không quá đông, trên xe hiện đang có ba người. Chỉ cần có cơ hội, Hắc Ưng tự tin rằng mình có thể giải quyết gọn ba người này.
Đột nhiên, Hắc Ưng nheo mắt lại, nhận thấy tốc độ xe của đối phương dường như nhanh hơn rất nhiều.
“Đội phó, đối phương tăng tốc rồi.”
Tài xế bên cạnh nói.
"Tăng tốc đuổi theo, ép chặt bọn họ.”
“Được.”
Vệ sĩ lái xe gật đầu, đạp ga tăng tốc chạy theo.
Đột nhiên, tất cả đều biến sắc, bọn họ nhìn thấy thứ màu đen gì đó bay ra từ cửa kính ô tô và nằm rải rác trên đường.
“Phanh xe lại.”
Hắc Ưng vội vàng lên tiếng, nhưng tốc độ xe quá nhanh, đã quá muộn mất rồi.
Bụp!
Một âm thanh khó chịu vang lên, chiếc xe gặp chấn động mạnh rồi mất kiểm soát. Tiếng phanh xuất hiện ngay sau đó, chiếc xe đang chở Hắc Ưng đâm thẳng vào vành đai xanh bên đường.
"Là đinh ba chân!"
Đám người nhìn thấy một vài chiếc đinh ba chân gắn trong lốp xe, sắc mặt trở nên sa sầm, bọn họ không ngờ đối phương lại còn những thủ đoạn như thế này.
"Báo cho cảnh sát biết, đám xã hội đen bắt cóc ông chủ đã rời khỏi đường Phượng Hoàng Bắc, bọn chúng đang lái chiếc Land Rover màu đỏ không có biển số."
Hắc Ưng tung một nắm đấm vào mui xe, hắn chỉ có thể bất lực đứng nhìn xe đối phương rời đi, đây còn là lần thứ hai trong ngày hôm nay.
"Cắt đuôi được rồi.”
Trong xe, Rose thở phào nhẹ nhõm, cô ta cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.
Vừa rồi, khả năng thiện xạ của Hắc Ưng đã gây không ít áp lực cho đội ngũ của cô ta. Nếu như không thể cắt đuôi được hắn ta, thì nhiệm vụ này của cô có thể đi ngâm nước được rồi.
Trần Mặc không nói lời nào, hắn có thể đoán được chiếc xe vừa rồi là của Hắc Ưng.
Hắc Ưng từng là lính bắn tỉa trong quân đội, tài thiện xạ của hắn còn cao hơn cả Vương Hải, chỉ có Hắc Ưng mới có thể bắn thương người đàn ông da trắng này một cách tự tin như thế.
Hiện tại Hắc Ưng đã bị cắt đuôi rồi, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Trần Mặc liếc nhìn con dao trên eo người đàn ông da trắng rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn hiện đang nghĩ cách trốn thoát, nếu Mặc Nữ không xác định được vị trí của bản thân và đưa robot thông minh đến đây, thì hắn chỉ có thể tự mình tìm cách trốn thoát mà thôi. Nếu cứ để đám người này bắt cóc, thì hắn thực sự không biết liệu mình có thể trở về hay không. Sau khi đánh giá tất cả các phương diện, ắt hẳn đối phương chắc chắn không đơn giản chỉ muốn đòi tiền.
Thấy Trần Mặc nhắm mắt, Rose do dự, nhưng cuối cùng cô ta vẫn không nói gì.
Sự bình tĩnh của Trần Mặc khiến cô ta cảm thấy có chút khác thường. Nhưng theo cô ta thấy, Trần Mặc chỉ là một nhà nghiên cứu, sức trói gà còn không chặt, hiện tại còn đang bị trói, không hề có thể gây ra bất kỳ uy hiếp nào
Lắc lắc đầu, Rose càng thêm tin tưởng rằng bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều: "Tay bị thương của ngươi như thế nào rồi?”
“Không chết được, nhưng có vẻ không ổn lắm, tay bị phế rồi.”
Người đàn ông da trắng nói với giọng yếu ớt và tức giận, máu tươi đã nhuộm đỏ quần áo của hắn ta.
“Sau khi lên thuyền, ta sẽ giúp ngươi lấy viên đạn ra, giờ thì tăng tốc đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi