Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 544: Chim Ưng

Hai người bước đến cửa, nhìn xung quanh rồi bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc sau, một chiếc ô tô từ từ dừng lại trước mặt hai người. Quan sát tên tài xế trẻ tuổi trong xe một lúc, hai người liếc nhìn nhau, sau đó mở cốp sắp xếp hành lý rồi đi thẳng vào xe.
“Bọn họ đến chưa?”
Người phụ nữ nói
“Đang ở chỗ ta.”
Người tài xế trẻ tuổi tên Bạch Phượng nói: “Bọn họ đến sớm hơn các ngươi hai ngày, đồng thời vẫn luôn chờ tin tức của hai ngươi. Dù sao đi nữa, nội dung nhiệm vụ cũng nằm trong tay các ngươi mà.”
Mười lăm phút sau, chiếc xe dừng lại trong sân một ngôi nhà gỗ nhỏ ở thành phố Tân Hải.
Người tài xế trẻ liếc nhìn động tĩnh xung quanh rồi dẫn hai người vào nhà. Ba người đàn ông vạm vỡ đang ngồi ở gian nhà chính, mỗi người một công một việc riêng.
Một người lặng lẽ lau súng, một người vừa lẩm bẩm huyên thuyên vừa chơi trò chơi trên điện thoại ba chiều, còn có một người đang vừa nâng tạ vừa xem ti vi.
Người tài xế trẻ đưa hai người vào, ba người quay đầu lại nhìn một lúc rồi tiếp tục làm những gì họ đang làm.
“Ra chỗ này xem nào.”
Người phụ nữ bước đến chiếc bàn ở giữa nhà, mở máy tính xách tay.
Ba người dừng việc họ đang làm, đi đến bên bàn rồi ngồi xuống.
“Hành động chậm quá.”
Người đàn ông da trắng lau súng tức giận nói: “Súng của ta sắp bị lau mòn tới nơi rồi.”
“Ta phát hiện Trung Quốc khá là cừ khôi, nền khoa học kỹ thuật ở đây phát triển rất tốt, điện thoại hay máy chiếu ba chiều chẳng thiếu gì. Tối qua ta còn xem được một bộ phim hành động ba chiều của Nhật Bản này, cảm giác quá là tuyệt vời luôn, ta cứ như đang được xem một buổi truyền hình trực tiếp.”
Thanh niên trẻ chơi điện tử bằng điện thoại ba chiều hào hứng nói: “Có cả trò chơi ba chiều, trò chơi ba chiều anh hùng thì siêu phát triển, khiến dân tình sôi sục là phải...”
Người đàn ông cơ bắp chơi với quả tạ nhìn người phụ nữ: “Nhiệm vụ là gì?”
“Đợi chút.”
Người tài xế trẻ tuổi nói, lấy ra một thiết bị nhỏ cỡ ngón tay đặt lên trên bàn rồi mở nó ra. Lập tức sau đó, người thanh niên đang chơi điện thoại thấy trò chơi trên tay mình đã bị ngắt kết nối.
“Ván này còn chưa hết trận mà. Làm thế này là hãm hại chính đồng đội của ta đấy.”
Người thanh niên đang chơi trò chơi trên điện thoại bực bội nói: “Ngươi không thấy là trò chơi này hay như vậy, mà điện thoại thì cũng chẳng phải tham gia họp bàn gì. Nó chỉ đang làm việc của mình thôi chứ có tội tình gì đâu...”
Tài xế trẻ tuổi giật lấy điện thoại di động, tắt ngay máy đi.
“Ta phải nhắc nhở các ngươi rằng, ở đây khác với những nơi khác. Gián điệp Nhật Bản đã từng tìm cách đánh cắp công nghệ kỹ thuật của công ty Kiến Hành Quân, nhưng bọn họ đã bị Cục An ninh Quốc gia Trung Quốc tóm gọn trong âm thầm, ngoài ra còn liên luỵ tới rất nhiều người như chúng ta. Chính phủ trong nước cũng đang âm thành kiểm soát nghiêm ngặt hệ thống an ninh của công ty Kiến Hành Quân
Chiếc điện thoại di động ba chiều này là sản phẩm của công ty Kiến Hành Quân, bên trong có tích hợp hệ thống trí tuệ nhân tạo. Công nghệ trí tuệ nhân tạo của Kiến Hành Quân tiên tiến như thế nào thì chắc các ngươi cũng đã biết hết rồi. Để đề phòng rủi ro, trong lúc cuộc họp đang diễn ra, ngoại trừ các thiết bị điện tử cần thiết, tất cả điện thoại di động đều phải bị tắt nguồn, ngay cả máy tính cũng phải ngắt kết nối mạng. Ta không muốn trở thành mục tiêu của Cục An ninh Quốc gia Trung Quốc.”
Tuy rằng mấy người kia không phục nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng.
Sau khi chuẩn bị hoàn tất, người phụ nữ nhấp vào thư mục ẩn trong máy tính, sau đó trình chiếu tư liệu trong thư mục: “Đây là mục tiêu nhiệm vụ lần này của chúng ta.”
Từng bức ảnh lần lượt xuất hiện trên màn hình. Tất cả mọi người ở đây đều có thể nhận ra người trong bức ảnh chính là Trần Mặc.
“Cấp trên muốn chúng ta tóm gọn mục tiêu, sau đó đưa hắn rời khỏi Trung Quốc, đặc biệt là phải còn sống. Quan trọng hơn hết, biệt hiệu hành động của chúng ta chính là: Chim ưng.”
…..
….
Thiệu Quang Minh nhìn căn biệt thự sang trọng phía trước, còn có đám vệ sĩ túc trực bên ngoài, trong lòng dấy lên cảm giác do dự
“Ba, hay là mình về đi.”
Cô gái bên cạnh nói.
Cô ta là Thiệu Mỹ Lâm, con gái của Thiệu Quang Minh: “Bản thân ta có năng lực kiếm tiền mà, không cần làm phiền Trần Mặc đâu.”
“Đúng vậy, ba, như vậy cũng tốt mà.”
Thiệu Chấn Nghiệp ngồi trên ghế lái nói: “Lần trước chúng ta đã hỏi vay gia đình bên đó 50 vạn rồi, bây giờ lại làm phiền nữa thì cũng không hay, dù gì mối quan hệ của chúng ta và bọn họ không tốt cho lắm.”
“Vì lòng nghi ngờ của mẹ ngươi mà ta đành phải ép buộc gia đình cô ngươi phải trả lại tiền, cho nên mối tình thân này không còn cách nào để cứu vãn.”
Thiệu Quang Minh thở dài thườn thượt. Dù sao hai nhà cũng đã hơn mười năm không liên lạc với nhau. Trần Mặc hiện giờ rất phát rồi, nếu bọn họ quay đầu làm thân thì kiểu gì cũng gây ra ấn tượng không tốt.
“Xin hỏi, các ngươi có chuyện gì không?”
Khi xe của ba người vừa tới cửa thì lập tức bị các vệ sĩ chặn lại.
“Phiền ngươi báo với người trong nhà một tiếng, ta là Thiệu Quang Minh, là cậu ruột của Trần Mặc, ta qua đây để thăm gia đình em gái ta.”
Thiệu Quang Minh hạ kính xe rồi nói.
“Xin chờ một lát.”
Vệ sĩ liếc nhìn ba người trong xe, sau đó nói vài câu vào tai nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi