Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 87: Hiệu suất của Mặc Nữ

Chưa đầy ba giờ sau, Mặc Nữ đã chỉnh sửa xong mã nguồn trợ lý di động thông minh và thiết kế bo mạch chủ của chiếc điện thoại Mắt Hồ Điệp 2, loại tốc độ này làm cho Trần Mặc cảm thấy kinh khủng.
Hiệu suất công việc của AI, đặc biệt là AI có thể độc lập tư duy, căn bản không phải là thứ mà con người có thể so sánh được.
Trần Mặc hít một hơi thật sâu.
Nhờ có sự trợ giúp của Mặc Nữ, những công việc này trở nên vô cùng đơn giản, hắn chỉ vai trò như một nhạc trưởng, còn Mặc Nữ sẽ hoàn thành tất cả yêu cầu của hắn với tốc độ nhanh nhất, bất kể những yêu cầu đó là gì.
Sự mạnh mẽ của AI cũng được thể hiện rõ trong hỗ trợ nghiên cứu khoa học. Hiệu suất nghiên cứu của hắn đã không ngừng được cải thiện.
Chẳng trách có nhiều tên khổng lồ công nghệ đã chi rất nhiều tiền để nghiên cứu AI, vì nếu bọn họ thực sự có thể nghiên cứu ra một AI mạnh mẽ như vậy, hiệu suất sản xuất chắc chắn sẽ được tăng lên một cách khủng khiếp.
Đây thực sự là một loại công nghệ mang tính cách mạng. Ngay cả đại đế Phổ Kinh (?) cũng cho rằng người đi đầu trong lĩnh vực này sẽ có thể thống trị thế giới.
Hiện tại, Trần Mặc đã có thể cảm nhận được ý nghĩa của câu nói này một cách trực quan, nếu hắn nguyện ý để cho Mặc Nữ tấn công internet toàn cầu, chắc chắn sẽ khiến toàn cầu bị tê liệt. Nếu để công nghệ AI rơi vào tay những người có ý đồ xấu thì hậu quả vô cùng khó lường
Tạm thời hắn không thể tiết lộ Mặc Nữ, nếu không hắn cũng không thể tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Sự tồn tại của Mặc Nữ rõ ràng còn khủng bố hơn cả vũ khí hạt nhân.
"Anh Mặc, xin hỏi anh còn cần trợ giúp gì hay không?"
Giọng nói của Mặc Nữ từ tai nghe điện thoại truyền đến.
"Cuối cùng là thiết kế bên ngoài của điện thoại di động."
Tạch tạch…
Trần Mặc mới vừa mở miệng, tiếng mở cửa phòng cho thuê vang lên, chắc là Tiểu Ngư đã trở lại.
"Cái này ta sẽ tự mình làm, ngươi mau đi học tập đi."
Trần Mặc dự định sẽ tự mình thiết kế diện mạo bên ngoài của chiếc điện thoại Mắt Hồ Điệp 2, dù sao cũng rất khó để dùng từ ngữ miêu tả hình dáng hoa văn của Mắt Hồ Điệp. Hơn nữa, nếu để Tiểu Ngư nghe được hắn nói chuyện với Mặc Nữ ở trong này, cô ấy sẽ cảm thấy đầu óc của hắn có vấn đề.
"Được, cám ơn anh Mặc, nếu cần trợ giúp gì thì có thể gọi Mặc Nữ."
Mặc Nữ nói xong, yên lặng đi xuống.
Tiểu Ngư đi vào phòng, ném túi xách lên trên giường, cả người nằm lên trên giường: "Mệt chết đi được, về sau ta không dám đi dạo phố với Nhược Hi nữa."
"Đi tắm nước nóng đi, ngươi sẽ không cảm thấy mệt mỏi nữa."
Trần Mặc nhìn Tiểu Ngư nói.
"Được."
Tiểu Ngư đứng dậy khỏi giường, sau khi lấy quần áo lập tức bước vào phòng tắm. Tiếng nước bắt đầu vang lên, Trần Mặc cũng đặt sự chú ý lên trên phần mềm PS ở trước mặt, bắt đầu thiết kế sơ bộ hình dáng của điện thoại di động.
Không lâu sau, trong phòng truyền đến tiếng bước chân của Tiểu Ngư.
"Trần Mặc, giúp ta sấy tóc."
Nhìn thấy Tiểu Ngư ngượng ngùng đi ra, vì mới tắm xong nên trông cô như hoa sen mới nở,, trong lòng Trần Mặc cảm thấy vô cùng vui vẻ, hắn lập tức đứng dậy đi ra ngoài lấy máy sấy tóc.
Tiểu Ngư ngồi trên ghế sô pha để Trần Mặc sấy tóc, còn bản thân thì chăm chú xem chương trình giải trí đang phát trên laptop, trên mặt cô lộ ra nụ cười ngọt ngào, thần sắc tràn ngập hạnh phúc.
“Bất ngờ hôm nay ngươi cho ta hơi lớn, ngươi bắt đầu lên kế hoạch từ khi nào vậy?”
Trần Mặc vừa hỏi vừa giúp Tiểu Ngư sấy tóc.
“Lúc trước ta có nói sẽ cho ngươi một bất ngờ, nhưng ai bảo ngươi hay lừa gạt ta chứ, cho nên ta không muốn tiết lộ với ngươi về kế hoạch này đáng đời tên không thành thật.”
Tiểu Ngư nhăn mũi lại, hừ một tiếng.
“Nếu sau này ta tiếp tục lừa ngươi thì làm sao bây giờ?”
Trần Mặc hỏi.
"Ngươi dám? Nếu ngươi dám lừa gạt ta, ta sẽ dọn ra ngoài sống với Nhược Hi, để ngươi tự giặt mấy đôi tất thối của mình."
Tiểu Ngư bật cười.
"Nghiêm trọng như vậy sao? Có thể đổi phương thức trừng phạt khác được không?"
“Không được, nếu không để cho ngươi nhớ lâu, về sau ngươi sẽ bắt nạt ta.”
Tiểu Ngư nói.
Sau khi lau khô tóc cho cô, Trần Mặc đặt máy sấy tóc xuống, ngồi lại trên ghế sô pha rồi ôm Tiểu Ngư vào lòng.
"Ngày mai là ngày làm việc đầu tiên của ta, đêm nay ..."
Tiểu Ngư ôm lấy Trần Mặc, nép vào lồng ngực của hắn, ánh mắt ngượng ngùng.
"Đừng lo lắng, không cần nóng vội, dù sao sớm muộn gì ngươi cũng là của ta. Lúc nào ngươi chuẩn bị tinh thần xong thì cứ nói với ta."
Trần Mặc nói.
“Không biết xấu hổ, ai là của ngươi chứ.”
Khóe miệng Tiểu Ngư nhếch lên, nở một nụ cười điềm đạm.
"Lúc trước ta lao đến cứu ngươi ở thư viện, đời này đã định sẵn ngươi không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi