Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 524: Hôn mê

Thông thường, Tiểu Ngư thường sẽ đến đưa cơm cho Trần Mặc vào buổi trưa, đây cũng là một trong số ít những việc mà cô có thể giúp đỡ Trần Mặc.
Tiểu Ngư nhìn xung quanh bốn phía nhưng không thấy bóng dáng hắn đâu, cô liền nói với robot trợ lý trong phòng làm việc: "Mặc Nữ, Trần Mặc đã quay lại đây chưa?"
"Anh Mặc đang nghỉ ngơi trong phòng nghỉ."
Robot trợ lý chỉ về phía phòng nghỉ của Trần Mặc.
"Được, cảm ơn."
Tiểu Ngư khẽ gật đầu rồi đi vào trong phòng nghỉ.
Nhìn thấy Trần Mặc đang ngủ say, Tiểu Ngư bèn khẽ chân đi đến bên giường, nhẹ nhàng lấy chăn đắp lên người hắn. Lúc này, Tiểu Ngư mới ngồi xuống bên giường, lẳng lặng nhìn hắn với ánh mắt đau lòng.
Cô biết rất rõ, Trần Mặc hiện đang bù đầu nghiên cứu và chế tạo máy chiếu ba chiều cỡ lớn. Hắn cố sức như vậy, có lẽ là vì lời hứa với cô, một khi hạng mục máy chiếu ba chiều cỡ lớn được hoàn thiện, hai người bọn họ sẽ tổ chức hôn lễ.
Nghĩ đến khung cảnh hôn lễ, khuôn mặt Tiểu Ngư liền vô thức hiện lên một nụ cười ngọt ngào.
Đột nhiên, Tiểu Ngư chợt thu nụ cười đó lại. Cô phát hiện Trần Mặc vốn đang nằm ngủ an ổn thì cơ thể hắn khẽ run, trên trán cũng túa ra từng dòng mồ hôi lạnh.
Mơ thấy ác mộng sao?
Tiểu Ngư tự mình lau khô mồ hôi trên trán của Trần Mặc.
Không lâu sau, Tiểu Ngư cảm thấy tình hình có vẻ không ổn, trong lòng cô không khỏi lo lắng thấp thỏm. Cô phát hiện, Trần Mặc run rẩ càng ngày càng mãnh liệt, sắc mặt tái nhợt đi rất nhiều, mồ hôi trên trán cũng không ngừng túa ra.
"Trần Mặc, Trần Mặc, ngươi tỉnh lại đi."
Tiểu Ngư khẽ hô lên, âm thanh hơi sốt sắng.
"Ông xã ơi!"
"Ông xã ơi! Ngươi đừng làm ta sợ!"
Nhận thấy Trần Mặc càng lúc càng không ổn, Tiểu Ngư cũng dần trở nên bối rối.
Tựa như nghe được tiếng Tiểu Ngư gọi, hai mắt Trần Mặc còn đang nhắm chặt đột nhiên mở ra.
Trần Mặc hít thật mạnh vào một hơi khí lạnh!
Đau quá, hắn chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như vậy. Lúc này, hắn tưởng như đầu mình đang bị xé toạc ra, còn tất cả thông tin thì cố gắng bị nhồi nhét vào não bộ.
Cơn đau khiến Trần Mặc phải ôm đầu thở dốc, gân xanh nổi đầy trên tay và cổ, hai mắt hắn hiện lên từng sợi tơ đỏ.
Không lâu sau, Trần Mặc không thể kiềm chế được nữa, một tiếng gầm nhẹ phát ra từ trong cổ họng hắn. Vì đột nhiên tiếp nhận một khối lượng lớn thông tin như vậy, cho nên hắn cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung ra. Cơn đau đớn này đã chạm đến tận xương tủy, như thể nó xuất phát từ chỗ sâu thẳm nhất trong tâm trí.
"Trần Mặc."
Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Trần Mặc, Tiểu Ngư bật khóc, chỉ biết ôm chặt hắn vào lòng.
" Xe cứu thương? Xe cứu thương!"
Tiểu Ngư lẩm bẩm hai lần thì lập tức tỉnh táo lại: "Mặc Nữ, mau gọi xe cứu thương, gọi người đến đây, mau gọi người đến đây."
Tiểu Ngư lo lắng hét lên rồi xoay người nhẹ nhàng vỗ lưng Trần Mặc, cô cố gắng giúp hắn giảm bớt cơn đau, miệng vẫn không ngừng an ủi hắn.
Trần Mặc cảm thấy mặt mình chạm đến một nơi nào đó rất mềm mại, mùi hương cơ thể quen thuộc khiến cho tinh thần của hắn thả lỏng hơn rất nhiều, cơn đau dường như cũng dịu đi một chút. Không biết qua bao lâu, có lẽ là vài giây, hoặc cũng có thể là lâu hơn, cơn đau chậm rãi biến mất, một cơn choáng váng ập đến như bão táp. Trước khi hoàn toàn hôn mê, Trần Mặc vẫn còn đang nghe thấy tiếng kêu lo lắng của Tiểu Ngư.
"Ông xã à, ngươi tỉnh lại đi."
Nhìn thấy Trần Mặc không nhúc nhích, Tiểu Ngư hoàn toàn rối loạn, giọng nói mang theo cảm xúc tan nát cõi lòng.
"Chủ tịch."
"Chủ tịch."
Lúc Tiểu Ngư còn đang luống cuống, một vài tiếng la hét tiếp tục vang lên, Vương Hải, A Nam và Bạch Trân Châu xông vào cùng một lúc
Khi nhận được báo động từ văn phòng của Trần Mặc, bọn họ đã ngay lập tức lao đến đây. Nhìn thấy Trần Mặc đang bất tỉnh trong lòng Tiểu Ngư, ba người đều biến sắc.
"Nhanh, đưa hắn đi bệnh viện, mau đưa hắn đi bệnh viện."
Tiểu Ngư nhìn thấy mấy người Vương Hải và Bạch Trân Châu thì như túm được cọng rơm cứu mạng.
"Trước tiên đừng rối loạn."
Vương Hải trấn định lại rất nhanh, vội vàng đi đến: "Trân Châu, ngươi kiểm tra tình trạng của chủ tịch thử xem, A Nam, mau bảo Hắc Ưng chuẩn bị xe."
Vương Hải vừa nói xong thì liền chạy đến chiếc tủ trong phòng nghỉ, lấy hộp cứu thương khẩn cấp ra. Bạch Trân Châu cũng không dám lơ là, vội vàng đi đến bên giường, bắt đầu kiểm tra Trần Mặc.
Tiểu Ngư nhẹ nhàng đặt Trần Mặc xuống, tránh sang một bên nhường chỗ cho Bạch Trân Châu. Có điều, hai tay cô vẫn nắm chặt lấy tay Trần Mặc, mỗi khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Trần Mặc, cô không kìm được mà rơi nước mắt.
"Chủ tịch hơi sốt nhẹ, những chỗ khác không có vấn đề gì. Chúng ta có thể phải đưa hắn đến bệnh viện, đến lúc đó thì mới kiểm tra rõ ràng được."
Một lát sau, Bạch Trân Châu lên tiếng.

...
Bệnh viện nhân dân thành phố Tân Hải.
Triệu Mẫn bước ra khỏi thang máy rồi đi thật nhanh về phía phòng chăm sóc đặc biệt, sắc mặt tràn đầy lo lắng.
Cô đang chuẩn bị bàn bạc hợp tác với một số khách hàng của công ty thì nhận được tin Trần Mặc sinh bệnh, cho nên đã lập tức hủy lịch trình.
Nhân lúc còn chưa có nhiều người biết được tin Trần Mặc bị bệnh, cô đã nhanh chóng hạ lệnh phong tỏa tin tức lại. Thân phận hiện tại của Trần Mặc rất đặc thù, nếu như giới truyền thông biết được hắn gặp chuyện không may, hình ảnh của công ty Kiến Hành Quân cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Sau khi đã xử lý ổn thỏa hết mọi chuyện thì Triệu Mẫn mới vội vàng chạy đến bệnh viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi