Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 798: Ta muốn hành hạ ngươi

“Chị Triệu, ta nhớ ngươi chết được.”
Tiểu Ngư tiến lên, ôm chầm Triệu Mẫn.
“Ngươi nhớ ta, hay nhớ người đàn ông của ngươi?”
Triệu Mẫn trêu chọc Tiểu Ngư như thường lệ, nhưng giọng nói lại tràn đầy vui sướng, hai tay ôm chặt lấy Tiểu Ngư.
“Ta nhớ cả hai người.”
Tiểu Ngư không có phủ nhận, sau đó giả bộ thần bí nói: “Chị Triệu, ta mang một ít đồ tốt cho ngươi.”
"Cái gì vậy?"
“Cái này.”
Tiểu Ngư lấy ra hai bình gốm sứ màu trắng từ trong túi xách của mình,: “Khi ta bị trúng đạn, bờ vai có lưu vết sẹo khá to. Trần Mặc hắn đã điều chế một loại thuốc mỡ đặc biệt cho ta, có thể giúp mờ sẹo giảm thâm.”
Tiểu Ngư đưa bả vai trúng đạn lúc trước của mình cho Triệu Mẫn xem qua, nơi đó chỉ còn lại một mảng da trắng nõn chứ không có bất cứ vết sẹo nào khác.
“Thuốc mỡ này không chỉ có thể xóa sẹo mà còn có thể hỗ trợ làm trắng da.”
“Thật sao?”
Giọng điệu Triệu Mẫn có chút kích động.
Sau khi khỏi bệnh, cô vẫn đang phải đeo khẩu trang vì những vết sẹo mụn khó coi ở trên mặt. Loại thuốc mỡ của Tiểu Ngư chắc chắn là thứ mà cô cần nhất lúc này.
Phụ nữ yêu thích cái đẹp, dù có mạnh mẽ đến đâu thì Triệu Mẫn vẫn là phụ nữ. Huống hồ, xét theo tính cách của cô, Triệu Mẫn sẽ không bao giờ cho phép những khuyết điểm này ảnh hưởng đến bản thân.
“Tất nhiên là thật rồi, sau khi về khách sạn, ta sẽ giúp ngươi bôi. Những vết sẹo này sẽ biến mất trong vòng ba ngày.”
Tiểu Ngư nói.
“Tên nhóc này, hắn ta dành hết tất cả những gì tốt đẹp cho ngươi, số phận an bài rồi.”
Cách đó không xa, Trần Mặc nhìn thấy hai người phụ nữ nói nói cười cười với nhau, hắn cũng cảm thấy vui vẻ nhẹ nhõm trong lòng. Hắn sợ nhất tình huống Triệu Mẫn sẽ bị ảnh hưởng tâm lý sau khi xuất viện, xem ra hắn đã lo lắng thừa thãi rồi.
“Chủ tịch.”
Một giọng nói vui vẻ cắt ngang dòng suy nghĩ của Trần Mặc, hắn quay đầu, nhìn thấy Lam Khê đã đưa cha mẹ mình đến chỗ hắn: “Đây là cha mẹ của ta.”
Mẹ của Lam Khê, Tào Ngọc Linh, là một người phụ nữ có dung mạo bảo dưỡng rất tốt, dù đã ở độ tuổi gần năm mươi, nhưng trông bà chỉ tầm bốn mươi đổ lại. Người đàn ông đeo kính gọng vàng có khí chất tao nhã bên cạnh chính là Lam Thanh Dương, cha của Lam Khê.
“Xin chào chú dì.”
Trần Mặc gật đầu lịch sự.
“Bác sĩ Trần, cám ơn ngươi đã chữa khỏi cho Khê Nhi nhà chúng ta.”
Mẹ của Lam Khê vừa nói vừa quan sát Trần Mặc, nhưng khi nhìn thấy Tiểu Ngư ở cách đó không xa, bà ta lại nhìn con gái mình, ánh mắt lóe lên một tia tiếc nuối.
“Không có gì đâu dì. Lam Khê là vì đi công tác nên mới bị nhiễm virus. Hiện giờ cô ấy đã hồi phục sức khoẻ, nên ta cũng yên tâm phần nào.”
Trần Mặc nói: "Đúng rồi, cái này là cho ngươi.”
Trần Mặc bảo Vương Hải đưa hai lọ thuốc mỡ cho Lam Khê.
“Thuốc mỡ này có thể loại trừ vết sẹo trên người ngươi, đợi đến khi cơ thể hoàn toàn bình phục, cô hãy đến công ty làm việc.”
“Cảm ơn chủ tịch.”
Lam Khê nhận lấy lọ thuốc với ánh mắt cảm kích. Ngoại hình là một trong những điều mà người phụ nữ trân trọng nhất, khi nghe Trần Mặc nói rằng loại thuốc này có thể hỗ trợ hồi phục dung mạo hoàn toàn, Lam Khê không khỏi kích động.
“Trần tổng, vậy chúng ta sẽ không làm phiền ngươi nữa, cơ hội lại cảm tạ sau.”
Lam Thanh Dương liếc nhìn Tiểu Ngư và Triệu Mẫn cách đó không xa, thức thời nói ra.
“Được.”
Trần Mặc mĩm cười đáp lại.
Gia đình Lam Khê rời đi, Tiểu Ngư và Triệu Mẫn cũng đi tới chỗ Trần Mặc. Tuy nhiên, hắn có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của Triệu Mẫn nhìn mình có chút phức tạp.
Nghĩ đến việc Triệu Mẫn muốn đòi cái ôm thân tình như lời hứa hẹn lúc trước, da đầu Trần Mặc liền trở nên tê dại. Tiểu Ngư đang ở đây, nếu Triệu Mẫn đề xuất điều đó vào lúc này, hắn phải ngủ trên sàn khi trở về nhà mất.
“Chào mừng trở lại.”
“May mà có ngươi, nếu không thì ta chết chắc.”
Triệu Mẫn nhìn thấy vẻ khó xử của Trần Mặc, cô cũng thức thời mà không đề cập đến lời hứa kia.
“Ông xã à, ta và chị Triệu Mẫn sẽ đi du lịch thủ đô mấy ngày, sau khi vết sẹo của chị Triệu lành hẳn, chúng ta sẽ trở về sau. Ngươi muốn về luôn hay ở lại với bọn ta?”
Tiểu Ngư hỏi.
“Đương nhiên là ở lại. Ta phải ngửi nước khử trùng lâu như vậy, đương nhiên cũng muốn đi chơi cho thư thái.”
“Nếu ngươi ở lại đây, thì ta chính là người chịu khổ. Ta chỉ vừa khỏi bệnh, còn bị hai người cho ăn cơm chó mỗi ngày, bản thân hoá thành một bóng đèn huỳnh quang.”
Triệu Mẫn có chút cạn lời với hai người họ, chỉ đành che giấu biểu cảm ganh tị dưới lớp khẩu trang.
“Cùng lắm thì ta sẽ trả hết tất cả các chi phí của ngươi trong những ngày này.”
Trần Mặc lẩm bẩm.
“Đó là do ngươi nói đấy nhé, nhớ chuẩn bị tốt ví tiền đi. Ngươi còn phải làm cu li cho chúng ta, ta sẽ hành hạ ngươi lên bờ xuống ruộng.”
Triệu Mẫn kéo Tiểu Ngư đi về phía xe, để lại ánh mắt đắc ý cho Trần Mặc. Có thể nói, đây là phần lãi cho lần thất hứa kia.
Trên đường đi, Trần Mặc nhìn hai người bọn họ nói chuyện vui vẻ với nhau, hắn cảm thấy rất khó chịu, bản thân bỗng biến thành người ngoài, không biết hai người phụ nữ đang bàn chuyện gì mà thần bí đến như vậy. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy Triệu Mẫn hồi phục tâm trạng thoải mái, hắn cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Ăn uống, đi dạo, mua sắm, Trần Mặc được lĩnh hội sức mạnh đáng sợ của phụ nữ khi mua sắm một lần nữa. Đặc biệt hơn nữa, hai người phụ nữ này còn nhồi nhét tất cả những thứ mua được cho hắn, thậm chí còn bắt hắn phải trả tiền toàn bộ, từ quần áo, giày dép, trang sức, mỹ phẩm,…. Triệu Mẫn trông không giống như vừa mới khỏi bệnh, ngay cả cơ thể đã trải qua quá trình phát triển tiềm năng của hắn cũng không thể chịu nổi sự dày vò này.
Một ngày bi thảm kéo dài đến tận tối, ba người mới trở lại khách sạn tại thủ đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi