Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 400: Tráo đổi

Xuyên suốt thời gian theo dõi, tình trạng thể chất của La Dũng không phát sinh bất kỳ tình huống bất thường nào, tất cả mọi người hoàn toàn tin tưởng vào tác dụng của loại thuốc phát triển tiềm năng.
Sau khi La Dũng dần thích nghi với cơ thể, khả năng chiến đấu, tốc độ, sự linh hoạt cũng như sức mạnh của hắn đều đã được cải thiện rõ rệt. Một mình hắn có thể khiêu chiến với cả bốn bộ đội đặc chủng cũng là chuyện đương nhiên.
Dựa vào kết quả kiểm tra thể chất của La Dũng, đội ngũ nghiên cứu cũng vững tin hơn để bắt đầu chuẩn bị thực hiện thí nghiệm với những tình nguyện viên tiếp theo.
Nhóm tình nguyện viên đầu tiên gồm có mười người, ngoại trừ La Dũng ra thì hiện còn chín người, sáu nam ba nữ.
Thí nghiệm lần này bao gồm ba người, hai nam một nữ.
Vì yếu tố an toàn, bọn họ không thể không thực hiện thật cẩn thận từng bước. Một khi phát sinh vấn đề, để những tổn thất có thể được kiểm soát ở mức tối thiểu nhất, thì dù phải mất thêm một chút thời gian cũng không sao cả.
Mấy chục năm đã trôi qua, bọn họ không quan tâm gì đến mười ngày nửa tháng, chỉ cần cuộc thí nghiệm được tiến hành trong những điều kiện an toàn nhất có thể là được.
Lúc này, trong một phòng bệnh lớn, ba người đã được cố định trên chiếc giường bệnh được chế tạo đặc biệt, ở giữa đều có tấm màn ngăn cách. Phía sau giường bệnh thì đặt các loại thiết bị, dụng cụ khác nhau với những số liệu đang phản ánh tình trạng cơ thể hiện tại của bọn họ.
"Bắt đầu đi."
Ngũ Băng nhẹ nói.
"Được."
Thẩm Sùng Tín mắt sáng lên, lo lắng đi về phía giường bệnh.
Bàn tay cầm ống tiêm của Thẩm Sùng Tín trông có vẻ không được tự nhiên lắm, khóe mắt hắn ta liếc qua liếc lại camera phòng bệnh vài lần, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng vô cảm.
Thẩm Sùng Tín đến bên giường bệnh rồi bắt đầu tìm ven tình nguyện viên. Sau khi chuẩn bị ổn thỏa, hắn chỉ còn việc đưa tay lên, cầm lấy ống tiêm đã được để sẵn ở trên chiếc đĩa bên cạnh.
Khoảnh khắc Thẩm Sùng Tín khom lưng xuống, cơ thể của hắn hơi xoay nhẹ, tay cầm ống tiêm co lại một cái, một ống tiêm khác chứa chất lỏng màu cam rơi ra khỏi ống tay áo, còn ống tiêm trong tay hắn ta thì lại bị ném vào trong ống tay áo đó.
Toàn bộ quá trình này diễn ra cực kỳ sinh động, như nước chảy mây bay, lưu loát dứt khoát, dường như đã được luyện tập qua rất nhiều lần. Nếu như có ảo thuật gia nào nhìn thấy những động tác này của Thẩm Sùng Tín, thì đối phương chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, vì đây chính là mánh khóe đánh tráo của người trong giới.
Hai ống tiêm này nhìn giống nhau như đúc, mọi người lại đứng ở cách giường bệnh không xa, nên không hề bị phát giác việc đánh tráo ống tiêm của Thẩm Sùng Tín.
Sắc mặt Thẩm Sùng Tín chợt thả lỏng, khóe miệng hắn ta lại nhếch lên nụ cười. Sau khi tiêm vào xong, hắn ta để ống tiêm lại vào cái đĩa.
Còn lại hai tình nguyện viên kia, Thẩm Sùng Tín không thực hiện tiểu xảo nữa mà chuẩn chỉnh tiêm thuốc vào. Sau khi làm xong tất cả, hắn bước trở về trong đội ngũ nghiên cứu, chờ đợi kết quả cùng mọi người, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Không một ai hoài nghi bất kỳ điều gì, sự chú ý của bọn họ đều dồn hết lên các tình nguyện viên.
Dư Ca nằm trên giường, cảm nhận từng biến hóa của cơ thể một cách cẩn thận.
Hắn không biết được liệu những tình nguyện viên cùng đợt với mình kia sẽ có những biến đổi gì không, nhưng cơ thể hắn vẫn chưa hề xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, không đau, không ngứa cũng không hề khó chịu, không khác gì mấy so với bình thường.
Mới đầu, hắn còn hơi lo lắng về việc thử nghiệm thuốc, nhưng bây giờ cơ thể lại không phát sinh biến đổi, đây là điều nằm ngoài ý muốn của hắn.
Trước khi thí nghiệm bắt đầu, đội ngũ nghiên cứu đã cho hắn biết rằng đợt thí nghiệm trước đó đã thành công, cho nên hắn có thể yên tâm phần nào. Tuy nhiên, khi loại thuốc này phát huy tác dụng, thì bọn họ phải trải qua cảm giác mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần.
Mà hiện giờ, cảm giác mệt nhọc này vẫn chưa xuất hiện.
"Lẽ nào thuốc này không có tác dụng?"
Dư Ca thầm nghĩ trong lòng.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Mọi người lập tức chú ý đến tình huống bất thường phát sinh với Dư Ca. Vì tác dụng của thuốc phát triển tiềm năng, nên hai tình nguyện viên kia ngủ thiếp đi, nhưng Dư Ca vẫn còn rất tỉnh táo, không hề bị buồn ngủ.
Ngũ Băng bước nhanh đến chỗ của Dư Ca, cô khẽ sờ vài cái trên cơ thể hắn, lông mày chau lại: "Ngươi cảm thấy không thoải mái ở đâu à?"
"Không có."
Dư Ca lắc đầu.
"Không hề cảm thấy mệt đến chết đi à? Hay bất kỳ thứ gì khác?"
Ngũ Băng tiếp tục hỏi.
Hai người kia thì có phản ứng giống với lần thí nghiệm trước, sau khi thuốc có tác dụng thì nhắm mắt ngủ ngay, nhưng Dư Ca lại là một ngoại lệ, hắn không hề cảm thấy buồn ngủ. Điều này khiến mọi người đều cảm thấy căng thẳng, một số thành viên chủ chốt bắt đầu vây lại, cẩn thận kiểm tra vấn đề.
Một khi thí nghiệm xảy ra vấn đề, thì bọn họ phải tìm ra nguyên nhâm càng sớm càng tốt.
"Không có, giống như ngày thường, không có cảm giác gì đặc biệt."
Dư Ca tiếp tục lắc đầu.
"Thật kỳ lạ."
Ngũ Băng cau chặt mày, sau đó lại quay sang nhìn hai tình nguyện viên còn lại.
Hai người kia đều đã ngủ, Dư Ca là người đầu tiên được tiêm, nếu theo lẽ thường, hắn không có lí do gì để mà phản ứng khác với hai người kia cả.
"Bây giờ cứ quan sát trước, kiểm tra sức khỏe sơ bộ lại một lần cho hắn. Sau khi làm các kiểm tra sinh trắc, sức khỏe thì sẽ có kết luận thôi."
Bọn họ đành phải đợi đến khi thuốc hết tác dụng, sau đó tiến hành khám sức khỏe tổng thể thì mới nắm được tình hình, rồi tiếp tục xem xét sự thay đổi của số liệu để xác định xem nguyên nhân nằm ở đâu.
Tuy nhiên, thân thể Dư Ca chưa xuất hiện tác dụng phụ, điều đó cũng khiến Ngũ Băng yên tâm hơn nhiều. Không có tác dụng phụ thì vấn đề cũng đơn giản nhiều.
Cho dù lần này thuốc không có tác dụng thì cũng không sao cả, còn nếu xuất hiện tác dụng phụ, bọn họ buộc phải tạm dừng thí nghiệm ngay lập tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi