Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1414: Phổ cập văn minh

Sau nửa giờ, Trần Mặc dừng thử nghiệm.
Hắn cũng phát hiện ra, ý thức chiến đấu mà Jingger nói tới thực sự là thiên phú trời ban cho bộ tộc Manshan. Đây là một “siêu năng lực” khá hay ho, tương tự như khả năng “linh cảm” của Spiderman.
Từ khi mới sinh ra, người Manshan đã có ý thức về nguy cơ trước nhất, và chính loại ý thức này đã giúp cho bọn họ tồn tại và phát triển lớn mạnh trong môi trường vô cùng khắc nghiệt này.
Có thể nói, bộ tộc Manshan là những chiến binh trời sinh.
Trần Mặc biết rằng đây là lợi thế bẩm sinh của bộ tộc Manshan, cho nên hắn cũng không có cách nào học được loại kỹ năng này.
Kỹ năng bẩm sinh này giống hệt như loài lươn điện phóng ra điện, bao gồm sự kết hợp đặc thù giữa tổ hợp gen di truyền, hoạt động chuyển hóa của tế bào, cộng với cấu tạo não bộ và cơ thể, trừ phi bản thân hắn phát sinh đột biến gen hoặc phát triển siêu năng lực, nếu không thì sẽ không có được.
Hai giờ sau, Trần Mặc kết thúc bài huấn luyện của mình. Ngay khi hắn vừa trở về nhà ăn sáng, thì Tuoshan liền đi tới.
“Mặc tiên sinh, tất cả mọi người trong bộ tộc đã tập trung ở quảng trường.”
“Được, chúng ta đi.”
Trần Mặc uống cạn ly sữa trong cốc rồi rời đi với Tuoshan.
300000 người dân bộ tộc Manshan đã tập trung tại quảng trường của thành phố,, đây là lần đầu tiên bọn họ tề tựu với nhau sau khi chuyển đến nơi ở mới, cho nên khuôn mặt của người nào người nấy đều tràn đầy niềm vui.
Người dân Manshan không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ có được cuộc sống tốt đẹp đến như vậy.
Bọn họ không phải lo lắng về miếng ăn, không phải sợ hãi thú dữ và côn trùng độc hại ở núi rừng, hơn nữa còn có đèn điện để chiếu sáng vào ban đêm, có xe cơ giới để di chuyển qua lại.
Đối với người Manshan, cuộc sống sinh hoạt hiện đại này vốn chỉ tồn tại trong những truyền thuyết của tổ tiên, nhưng Trần Mặc là người đã làm ra tất cả cho bọn họ.
Vì lẽ đó, ngay khi Trần Mặc vừa xuất hiện ở quảng trường, âm thanh hoan hô đã vang vọng khắp muôn nơi, ai nấy đều tôn thờ Trần Mặc như một vị thần.
Nhìn thấy đám đông nhiệt tình bên dưới, Trần Mặc không khỏi thở dài một hơi, bởi vì hắn chợt nhận ra những tín đồ sùng đạo trên Trái Đất cũng ngắm nhìn các bức tượng thần linh với ánh mắt này.
“Bắt đầu từ hôm nay, các người phải thay đổi cách sống của mình.”
Trần Mặc lập tức đi vào chủ đề.
Bộ tộc Manshan hiện đang ở trong trạng thái hưng phấn, và một khi giai đoạn này kết thúc, bọn họ sẽ rơi vào trạng thái bối rối vì mất định hướng.
Lúc trước, bọn họ dùng toàn bộ thời gian để săn bắn, tìm kiếm thức ăn, đề phòng những hiểm nguy nơi núi rừng. Nhhưng bây giờ, các vấn đề này đều được đã giải quyết, nếu bọn họ rảnh rỗi không có chuyện gì làm, thì không bao lâu nữa bộ tộc này sẽ trở nên hỗn loạn.
Sự an nhàn lười biếng chính là nguồn gốc của sự diệt vong.
“Sau này, tất cả tộc nhân, đặc biệt là thanh thiếu niên và trẻ em, đều phải tiếp thu giáo dục và học hỏi kiến thức. Bên cạnh đó, các chiến binh sẽ cũng nên kết thành một đoàn đội vũ trang với nhiệm vụ bảo vệ bộ tộc Manshan khỏi các nguy cơ có thể xảy ra. Vậy nên, ta sẽ thiết lập một số quy tắc cho bộ tộc Manshan, đồng thời yêu cầu các người phải làm việc theo những quy tắc này. Chỉ có như vậy, bộ tộc Manshan mới có thể càng ngày càng lớn mạnh, các người hiểu không?”
“Đã hiểu!”
Hơn 300000 người hò hét rung trời.
Trần Mặc cứu vớt toàn bộ bộ tộc Manshan khỏi thảm hoạ nhện lưỡi đao 31 năm, sau đó còn xây dựng nên một thành phố hiện đại bằng những phương tiện đáng kinh ngạc. Vì lẽ đó, trong mắt mỗi một tộc nhân Manshan, uy vọng của Trần Mặc đã vượt qua tộc trưởng Tuoshan, những gì hắn nói đều là chân lý, hoặc thậm chí còn là tín ngưỡng.
Lúc trước, bộ tộc Manshan tồn tại trên hành tinh này dựa vào sự đoàn kết, nhưng trong thời đại vũ trụ, sự đoàn kết của bọn họ cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Vậy nên, để chuẩn bị cho sự phát triển sau này của bộ tộc Manshan, Trần Mặc không còn cách nào khác ngoài việc áp dụng các quy tắc cơ bản của một nền văn minh vào bọn họ.
“Hiện tại, ta sẽ gửi phân phát cho mỗi người các ngươi một thiết bị đeo tay, món đồ này sẽ đại diện cho thân phận của các người về sau.”
Trần Mặc ra lệnh người máy phân phát những chiếc vòng tay đã được khắc tên của những người dân Manshan cho bọn họ.
Tổ tiên của bộ tộc Manshan vốn xuất phát từ một nền văn minh hằng tinh, cho nên bọn họ cũng có khái niệm và lý thuyết về tiền tệ, hơn nữa thường dùng nó để trao đổi một số thực phẩm và vật phẩm cần thiết. Tuy nhiên, “tiền tệ” của người dân Manshan cũng không quan trọng bằng đồng tiền trong xã hội văn minh.
Một nền văn minh bắt buộc phải có hệ thống quy tắc và bộ máy quản lý của riêng mình, nhưng Trần Mặc chỉ truyền đạt những quy tắc văn minh căn bản cho bộ tộc Manshan mà thôi.
“Từ nay về sau, các người nhất định phải làm việc! Bởi vì làm việc thì mới có tiền, mà có tiền thì mới có thể đổi lấy những thứ mình muốn…”
Sau khi đề cập về một loạt các quy tắc khác nhau, Trần Mặc mới dừng lại.
“Bây giờ, những chiến binh muốn tham gia vào lực lượng vũ trang của bộ tộc thì hãy nhấp vào vòng đeo tay của các người, sau đó xác nhận nguyện vọng đăng ký ở trên đó. Về sau, các ngươi sẽ chịu trách nhiệm canh giữ lãnh thổ của bộ tộc, hơn nữa còn có thể mặc thiết giáp.”
Trần Mặc lấy chiến giáp ra.
Tất cả mọi người đều lập tức phấn khích, đặc biệt là các chiến binh trong bộ tộc Manshan.
Sau khi nhìn thấy Trần Mặc trong bộ chiến giáp lơ lửng giữa không trung, ai nấy đều có thể khẳng định bộ chiến giáp này sẽ giúp bọn họ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn nữa.
Gần như là không tới nửa phút, tất cả các chiến binh trong tộc đã đăng ký.
Trong thời gian trước, bọn họ vẫn đi săn thú trong rừng, liều mạng với trời đất, tâm huyết đó vẫn còn nguyên vẹn. Theo quan niệm của bộ tộc Manshan, được làm một chiến binh là một vinh dự to lớn.
“Những người chưa đủ tuổi cũng không cần lo lắng! Sau khi đến tuổi trưởng thành, các người cũng có thể đăng ký làm chiến binh cho bộ tộc Manshan. Về sau, phương pháp điều khiển cơ giáp này sẽ trở thành một phần trong chương trình học tập của các người. Điều này có nghĩa, tất cả các người đều được huấn luyện và sử dụng chiến giáp.” Trần Mặc nói.
Người của bộ tộc Manshan không hiểu các khái niệm như “chương trình học tập” hay “phương pháp điều khiển”, nhưng câu nói cuối cùng của Trần Mặc đã khiến tất cả bọn họ hoan hô điên cuồng.
Tuoshan và Mumang rưng rưng nước mắt, như thể bọn họ đang ở trong một giấc mơ. Một cuộc sống mà bọn họ chưa bao giờ dám mơ ước, giờ đây đã là sự thật trước mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi