Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật

Chương 1311: Suy sụp

Trong căn cứ bí mật tại thủ đô, một ông cụ đang ngồi ở đó.
Ông ta nhìn chằm chằm vào bàn án, trên đó là tất cả thông tin về những người mất tích đã được xác định ở trong nước. Màn hình trước bàn án trống rỗng, người ngoài hành tinh đã đi rồi.
Sắc mặt của ông ta không tốt cho lắm, mặc dù chính phủ đã kịp thời dẫn dắt dư luận, nhưng những ảnh hưởng do người ngoài hành tinh gây ra lần này vẫn cực kỳ kinh khủng.
Những luận điệu khác nhau, chẳng hạn như thuyết âm mưu con người bị giam cầm, hoặc người ngoài hành tinh hủy diệt loài người đã xuất hiện nhan nhản trên mạng. Nhưng quả thực, người ngoài hành tinh có khả năng bắt giữ con người như dê như lợn, nhưng bọn họ lại không thể phản kháng.
Mùi vị của sự bất lực rất cay đắng.
Ngoại trừ đại nghĩa dân tộc, thì còn có công lý nhân loại, nếu đứng ở góc độ con người mà suy xét, đây đích thị là một điều rất đáng sợ.
“Xung điện từ của vụ nổ hạt nhân trong không gian đã gây ra sự cố cúp điện và mất tín hiệu điện tử ở một vài thành phố của chúng ta, gây ra rất nhiều cơn bạo loạn. Cục tình báo đã đưa tin, toàn bộ khu vực Đông Nam Á và Nam Á đã chịu ảnh hưởng nặng nề từ sự việc này.” Thư ký báo cáo.
“Có thể liên lạc với Trần Mặc được không?” Ông cụ nhìn thư ký bên cạnh, sau đó lên tiếng hỏi.
“Không liên lạc được! Các nhân viên cấp dưới trả lời rằng bọn họ đã nhìn thấy một thiết bị kỳ lạ đã rơi xuống biệt thự của Trần Mặc, sau đó Trần Mặc bay đi mất hút. Theo phán đoán của giới chuyên gia, hắn ta có thể đã bị bắt!”
Thư ký ấn mấy lần vào màn hình, một vài bức ảnh hiện lên, đó là cảnh tượng hoang tàn bên trong biệt thự của Trần Mặc.
Đồng tử của của ông cụ co rút thành một điểm nhỏ.
Khi nói đến ảnh hưởng của xung điện từ, ông ta vẫn còn có thể tỏ ra ung dung bình tĩnh, bộ dáng băng sơn ngàn năm không đổi, nhưng bây giờ…
Chuyện hỏng bét nhất đã xảy ra.
Sau khi thư ký rời đi, ông ta lập tức nhíu mày.
Sự xuất hiện của người ngoài hành tinh đã khiến cho nhu cầu phát triển của nền văn minh nhân loại trở nên cấp bách chưa từng có.
Tuy nhiên, Trần Mặc bị bắt cóc, có nghĩa người mở đường trong hành trình phát triển công nghệ tốc độ cao của Trái Đất đã biến mất, sự tiến bộ về công nghệ của họ có thể sẽ bị chậm lại mấy trăm năm.


Bệnh viện trực thuộc đại học Vô Song.
Tại một căn phòng bệnh đặc biệt được canh giữ hết sức nghiêm ngặt, bất kỳ ai cũng không được phép đến gần, chỉ một số ít bác sĩ y tá biết được danh tính của vị bệnh nhân đặc biệt đang nằm ở đây.
Lúc này, Tiểu Ngư hiện đang dựa lưng vào góc giường, hai mắt sưng đỏ vô hồn, như thể đã lâm vào trạng thái mất hồn sau khi thế giới sụp đổ.
Ba mẹ của Trần Mặc, ba mẹ của Tiểu Ngư, Tiểu Man, Vô Song, Triệu Mẫn, và Mặc Nữ với thân thể khôi phục nguyên dạng, ai nấy cũng đều cảm thấy đau lòng và lo lắng cho cô ấy.
Đôi mắt của ba mẹ Trần Mặc vẫn còn đỏ hoe, sự việc Trần Mặc bị bắt cóc quả thực là nỗi kinh hoàng trời giáng đối với bọn họ.
Người chủ chốt và trụ cột của gia đình đã mất tích.
Tiểu Ngư vốn là chủ mẫu của gia đình, nhưng hiện giờ đang lâm vào trạng thái mất hồn, sức khoẻ cực kỳ suy yếu, gây ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Vì lẽ đó, tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ lo ngại, nhưng cũng chỉ có thể khuyên nhủ cô ấy mà thôi.
“Tiểu Ngư, sức khỏe rất quan trọng, ngươi ăn chút gì trước đi!”
Thiệu Tuyết Mai lau nước mắt trên khóe, run rẩy mở hộp cơm cách nhiệt ra.
“Cảm ơn mẹ.”
Tiểu Ngư cố gắng kìm nén cảm xúc, cầm lấy chiếc bát từ tay bà.
“Cha, mẹ, mọi người ra ngoài trước đi, ta có chuyện muốn nói với chị Triệu Mẫn.”
“Hãy giúp ta thuyết phục con bé bảo trọng thân thể!”
Trước khi rời đi, ba mẹ của Tiểu Ngư còn không quên dặn dò Triệu Mẫn, sau khi nhận được cái gật đầu của cô ấy, bọn họ mới yên tâm rời khỏi phòng bệnh. Ba mẹ Trần Mặc cũng khuyên nhủ đôi lời, sau đó nắm tay Vô Song rời khỏi phòng, để lại không gian cho Triệu Mẫn và Tiểu Ngư.
“Chị Triệu Mẫn, chồng ta còn quay trở về được không?”
Hai mắt Tiểu Ngư lập tức ửng đỏ, bộ dáng sắp sụp đổ tới nơi.
Khi ở trước mặt ba mẹ, cô không dám bộc lộ cảm xúc.
Bởi vì Trần Mặc không có ở đây, cô trở thành người quản lý gia đình, nếu ngay cả cô ấy cũng suy sụp tinh thần, gia đình sẽ thật sự hỗn loạn.
“Chắc chắn mà!”
Triệu Mẫn có chút nghẹn ngào, cố gắng hết sức để an ủi Tiểu Ngư.
“Mặc Nữ nói hắn chỉ bị bắt đi mà thôi! Ngươi còn nhớ hắn đã nói gì khi chúng ta du hành trong không gian không? Hắn nói dù bản thân chỉ là vi khuẩn, hắn cũng sẽ trở thành siêu vi khuẩn chí mạng. Hắn là nhân vật chính của thời đại này, nhất định sẽ quay lại vào một ngày nào đó! Vậy nên, ngươi phải giữ sức khỏe, sinh ra một đứa bé khỏe mạnh, chờ ngày hắn khải hoàn trở về!”
Thần sắc trong đôi mắt của Tiểu Ngư khôi phục được một chút, cô chợt nhớ về những gì Trần Mặc nói khi ấy, sau đó bình tĩnh lau khô nước mắt.
“Chị Triệu Mẫn, ta không thể chống đỡ được sự nghiệp của hắn, nhưng ta có thể chăm sóc thân thể và sinh con cho hắn. Ngươi và Mặc Nữ hãy dốc sức quản lý công ty, ta không muốn khi hắn quay trở lại thì nhận ra sự nghiệp của mình đã sụp đổ!”
Tiểu Ngư nắm tay Triệu Mẫn, ánh mắt tràn đầy vẻ van xin.
“Được.”
Triệu Mẫn gật đầu dứt khoát, hai mắt cũng đỏ hoe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận

admin

Cấp 7

3 tháng trước

emođỉnh quá, tìm bộ này mãi